Thần Y Trọng Sinh

Chương 126




Chu Kiến Bình mới mở miệng, không ít người tức đến mức cắn chặt răng, ước gì có thể đi lên đâm Chu Kiến Bình hai dao.  

Nhân viên công vụ thì sao chứ, sao đánh nhân viên công vụ thì tội rất nặng?  

Nhân viên công vụ và người bình thường có khác biệt lớn sao? Là đỉnh đầu mọc thêm mắt, hay ở mông có thêm đuôi?  

Đương nhiên cũng có người nhìn Mạc gia không vừa mắt, bỏ đá xuống giếng.  

- Lão nhị Mạc gia đúng là hồ đồ, bị thân thích cuỗm mất tiền thì không nói, còn bị thân thích ép trả nợ, đúng là đáng thương.  

Lão mẹ Mạc Phàm nhìn Chu Kiến Bình, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy thê lương.  

Chu Kiến Bình là dượng bà, tới bắt người còn chưa tính, vậy mà nói ra những lời như vậy, trái tim bà như bị đâm một dao, đau quá.  

- Chu Kiến Bình, ông là cái đồ súc sinh, con mẹ nó ông có phải là người hay không, ông không thấy nhị ca tôi bị bọn chúng đánh rách đầu sao?  

Chú ba Mạc Phàm quát.  

- Ai đánh, chúng tôi đâu đánh ông ta, là trong lúc ông ta chống lại người thi hành pháp luật không cẩn thận đập vào tường đấy chứ?  

Chu Lan Sơn vội vàng phản bác.  

- Các cậu đánh sao, cậu đánh sao?  

Anh ta còn giả vờ hỏi xung quanh.  

- Không có.  

- Ai đánh ông ta, rõ ràng là tự mình đập vào, làm gì thế, muốn vu oan sao?  

Những người khác nhao nhao cười nói.  

- Đại ca, anh đừng ngăn cảnem, em phải làm thịt đám súc sinh này.  

Chú ba Mạc Phàm vô cùng phẫn nộ nói.  

Tuy bác cả Mạc Phàm cũng tức muốn chết, nhưng đâu dám buông tay, ôm chặt lấy chú ba Mạc Phàm, hung dữ trừng mắt với Chu Kiến Bình.  

Mắt cha Mạc Phàm nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía, bắp thịt trên mặt không ngừng giật giật, cũng không nói gì thêm.  

- Coi như là tôi tự mình đập vào đi, tôi đi với các người một chuyến là được, đi thôi.  

- Đi, có thể, ông và anh em của ông đi cùng với chúng tôi.  

Chu Lan Sơn cười mỉa nói.  

Chu Kiến Bình bị chú ba Mạc Phàm mắng một trận, trên mặt có chút không nén được giận, lạnh lùng liếc chú ba Mạc Phàm một cái.  

- Đã lớn như vậy mà không tôn trọng người già một chút nào, dù sao đi nữa tôi cũng là trưởng bối của các cậu, Quốc Hoa, mang lão tam cậu đi theo chúng tôi một chuyến, nên ném vào trại tạm giam thu thập thật tốt, tránh sau này gây chuyện thị phi khắp nơi.  

Vẻ mặt lão cha Mạc Phàm chấn động, tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng cũng không thể không nén lửa giận.  

- Chú Chu, tôi sẽ gọi ông một tiếng chú Chu, chuyện này không liên quan gì đến lão tam nhà tôi, ai làm người đó gánh, nếu chú muốn truy cứu, coi như là tôi đánh bọn họ đi, tôi đi với các người, đừng làm liên lụy đến người nhà tôi.  

- Hửm?  

Chu Kiến Bình như nhận thấy lửa giận của cha Mạc Phàm, cười không thèm để ý.  

Một con kiến để mặc bọn họ định đoạt, tức giận thì làm được gì chứ, nghĩ mình vẫn còn là người giá trị trên triệu sao?  

- Quốc Hoa, tôi biết cậu rất tức giận, nếu lão tam nhà cậu đánh tôi, tôi có thể không so đo với các cậu, ai bảo chúng ta là thân thích, nhưng các cậu đánh Lan Sơn của cục cảnh sát và đồng chí Tiểu Trương của viện kiểm sát,bọn họ bằng lòng tha thứ cho các cậu hay không, tôi không làm chủ được.  

Chu Kiến Bình nhìn về phía Chu Lan Sơn và Tiểu Trương, còn nháy mắt với hai người.  

- Nể mặt chú Chu không phải không thể tha thứ, chú Chu, chú xem mà làm đi, chúng cháu làm việc công, khó tránh khỏi đắc tội người khác, chỉ cần không làm khó quá là được.  

Chu Lan Sơn âm dương quái khí nói.  

- Lan Sơn, vẫn là cháu tương đối hiểu chuyện, không giống mấy người lớn như vậy mà không biết lễ phép.  

Lúc Chu Kiến Bình nói chuyện liếc mắt nhìn chú ba Mạc Phàm một cái.  

- Cần phải vậy.  

Chu Lan Sơn đắc ý cười nói.  

Chú ba Mạc Phàm nhìn bộ dạng ghê tởm của hai người, hận đến ngứa răng, đối với người thì lễ phép, đối với súc sinh không giết đã là may rồi.  

Hai súc sinh này không biết phải trải, còn làm người ta ghê tởm, không phải sợ nhị ca trêu chọc phiền phức, chắc chắn anh ta đã làm thịt hai tên súc sinh này.  

- Quốc Hoa à, cậu xem thế nào, dù sao tiền ngân hàng chúng tôi cậu cũng không trả nổi, xưởng thuốc giữ lại cũng không có tác dụng gì, không bằng ký hợp đồng, gán nợ cho ngân hàng chúng tôi là được, tôi vừa mới nói điện thoại với lãnh đạo rồi, bọn họ nói chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi có thể để cậu quản lý xưởng dược, sau này không chỉ không cần vay ngân hàng mỗi tháng, ngân hàng có thể cho cậu tiền lương mỗi tháng, thế nào? Đây chính là mặt dày tranh thủ lại đấy.  

Chu Kiến Bình giả làm người tốt bụng, cười nói.  

- Thế nào em gái ông ấy, lão súc sinh, nói thì dễ nghe như vậy, không phải là các người mơ tưởng xưởng thuốc của nhị ca tôi sao?  

Chú ba Mạc Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên.  

Có không biết bao nhiêu người muốn mua xưởng dược nhà Mạc Phàm, lão cha Mạc Phàm không có bán, một khi bán, quả thật có thể giảm bớt chút nợ nần, nhưng một khi không có xưởng thuốc, số nợ mấy triệu cả đời cũng đừng nghĩ trả.  

- Chu Kiến Bình, nếu tôi không đưa xưởng dược cho ông thì sao?  

Cha Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.  

Xưng hô đã từ chú Chu thành gọi thẳng tên.  

Tiền ngân hàng của Chu Kiến Bình, ông chỉ nợ gần 300 vạn, lần trước ông cầm được 500 vạn, đã trả Chu Kiến Bình gần 200, còn 100 đợi lấy được sổ sách sẽ trả nốt.  

Vậy mà đám người này muốn dùng xưởng dược đổi lấy 100 vạn, cũng quá biết tính kế rồi.  

Không tính xây xưởng dược, nguyên dây chuyền sản xuất trong xưởng dược là mua nhập khẩu, một bộ thiết bị đã hơn 100 vạn, thiết bị như vậy có khoảng 6 cái, còn cả phương tiện khác nữa.  

Có người đưa ông 1000 vạn, ông cũng không chuyển nhượng, ông nợ Chu Kiến Bình có 100 vạn đã muốn lấy đi.  

Bảo ông đến nhà máy làm, không phải là kiếm tiền cho đám súc sinh này, thật sự nghĩ ông không nhìn ra sao?  

Chu Kiến Bình khẽ nhíu mày, sắc mặt âm u.  

- Quốc Hoa, tôi nể mặt chúng ta là thân thích mới xin với lãnh đạo, xưởng dược rách nát nhà cậu đổi lấy 100 vạn đã không tệ, cậu đừng cố chấp nữa, không có lợi với cậu đâu.  

- Gán nợ cho các ông mới không có lợi?  

Cha Mạc Phàm cười khổ nói.  

Trong đôi mắt tang thương đều là lạnh lẽo, kẻ địch gạt ông thì thôi đi, thân thích còn khốn nạn hơn kẻ địch.  

- Ông cũng có thể nói như này, ông muốn anh em ông, hay là xưởng thuốc của ông, chính ông chọn đi.  

Chu Lan Sơn cười đắc ý nói.  

Đám người sau lưng anh ta đều nhếch miệng, 500 vạn vay nặng lãi kia đã làm bọn họ kiếm được không ít, nếu có thể gán nợ xưởng dược kia, cho dù mua đi bán lại, mỗi người bọn họ cũng có thể lấy được ít nhất 100 vạn.  

Nhìn tình hình, tám chín phần mười số tiền này đã nằm trong tay bọn họ, người này không còn đường lựa chọn.  

- Nhị ca, đừng do dự, em liều mạng với bọn họ, làm thịt bọn họ cùng lắm thì em đền mạng.  

Chú ba Mạc Phàm tức giận kêu lên.  

Lão cha Mạc Phàm nắm chặt tay, trong mắt đều là tuyệt vọng và không cam lòng.  

Ký hợp đồng, sau này sẽ không có ngày vươn mình, nhiều tiền như vậy nếu không có cơ hội tốt, mấy đời cũng không trả được, ông chỉ có thể đi nhảy sông.  

Không ký, lão tam sẽ bị mang đi, với hiểu biết của ông về Chu Lan Sơn, chắc chắn lão tam không ra được.  

Ông từng thấy Chu Lan Sơn xấu xa thế nào, một người mới vào trại tạm giam, vì mắng Chu Lan Sơn một câu, bị đánh gãy hai chân, lão tam có khả năng sẽ bị đánh chết.  

Ngoại trừ hai đường này, không còn đường khác.  

Xung quanh yên lặng, có người không nhìn được nữa, quay đầu đi.  

Có người nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức giậm chân, khinh người quá đáng.  

Cũng có người cười mỉa, nhìn Mạc gia cúi đầu.  

- Ký đi, không ký mà nói nhỡ đâu xảy ra xung đột, cây súng của tôi cướp cò bắn chết người, các người chỉ có thể xem là tự làm tự chịu, chúng tôi đang thi hành công vụ, các ông là cố tình gây sự.  

Chu Lan Sơn cười, lại lấy cây súng lục kia ra.  

- Haizz!  

Bác cả Mạc Phàm thở dài.  

- Nhị ca, không thể ký.  

Lão mẹ Mạc Phàm che miệng, đã khóc không thành tiếng rồi.  

- Tôi ký!  

Một lúc sau, lão cha Mạc Phàm thở dài một hơi, tuyệt vọng nói, trên mặt đều là đau buồn.  

Ông vừa nói xong, tinh khí trên người ông đã yếu đi một nửa, trong chớp mắt một đầu đầy tóc đen bạc đi rất nhiều mắt thường có thể thấy được.  

Chớp mắt một cái đã bạc đầu, xung quanh vô cùng khiếp sợ.  

- Quốc Hoa, anh…