Thần Y Trọng Sinh

Chương 1226




Đôi mắt này vừa mở to, một đôi mắt vĩ đại xuất hiện trên tấm lưới lớn bị hỏa diễm màu vàng bao trùm, ép về phía Mạc Phàm.  

Năng lượng dời núi lấp biển lan ra bốn phương tám hướng, trên bầu trời đầy khói mù lập tức có huyết vân chuyển động.  

- Cậu là tiểu tử tầm thường, Mạc Phàm đúng không?  

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm, vang lên từ trong hư không.  

Phân thân của anh ta nhận được Huyết Lạc Thư của Tống Uyển Nhi, tất nhiên không thể gạt được anh ta.  

Có ai ngờ phân thân của anh ta ra tay không thể chế phục được Mạc Phàm, còn thêm tất cả huyết tu dưới tay phân thân của anh ta đều bị giế t chết.  

Anh ta không để vào mắt những lực lượng của đám huyết tu này, nhưng dù sao cũng là chó của anh ta.  

Chó của anh ta bị giết nhiều như vậy, là ai cũng không thể chịu được.  

- Chắc anh ta là đầu nguồn.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, trên mặt không có chút e sợ, nhìn thoáng qua giữa hai con mắt nói.  

Ở giữa hai con mắt này có một vùng huyết văn, hẳn là ngọn nguồn của Huyết Độc rồi.  

- Định nơi đi, tôi sẽ đi tìm cậu.  

Giọng nói tích chữ như vàng.  

Rõ ràng chỉ có tám chữ, nhưng mang theo uy áp và phẫn nộ rất lớn, giống như thiên thần đang nói chuyện truyền ra rất xa.  

Cho dù lúc này cách rất xa nhưng Lý Thi Vũ và Moria cũng có thể nghe thấy và cảm nhận được, hai người không tự chủ được xoay người lại, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Người nào có khí tức cường đại như vậy?  

Lý Thi Vũ lo lắng hỏi.  

Moria nhíu chặt mày, vẻ mặt thận trọng, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời ở phía xa, không nói gì.  

Khí tức này đâu chỉ cường đại, cô có cảm giác còn lợi hại hơn Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhướn mày, nhìn đôi mắt trên bầu trời với vẻ đầy hứng thú.  

Huyết tu này hoàn toàn có thể trốn tới khi hắn đại chiến tứ phương xong, huyết tu này có thể chỉ định địa điểm cho hắn, cuối cùng hắn cũng gặp được người dám nhất chiến với hắn rồi.  

- Ba ngày sau, đỉnh Hoa Sơn.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nói.  

- Đỉnh Hoa Sơn, hi vọng có thể gặp cậu ở đỉnh Hoa Sơn, còn nữa trong ba ngày, tôi hi vọng có thể thấy Huyết Thần Đao trên người cậu đã được giải, nếu không cậu sẽ thành huyết nô mới của tôi.  

Giọng nói kia lạnh lùng nói.  

- Ba ngày sau anh sẽ biết, người nào sẽ biến mất hoàn toàn.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

- Không biết sau khi cậu nhìn thấy Lâm Thiên Nam tôi, còn có thể nói những lời này hay không.  

Đôi mắt kia tới gần Mạc Phàm hơn, tiếp tục nói.  

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Moria ở phía xa sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khó mà tin được.  

- Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Nam đệ nhất thiên hạ?  

Trước khi Mạc Phàm chưa quật khởi, cái tên này không chỉ như sấm bên tai ở Hoa Hạ, cũng có thanh danh hiển hách trên thế giới.  

Lâm Thiên Nam giống như một ngọn núi cao, khiến người ta phải ngẩng đầu lên nhìn, không ai có thể vượt qua anh ta.  

Sau khi thanh danh Mạc Phàm lên cao, người này liền mất tích một cách thần bí, vẫn chưa từng xuất hiện.  

Có người nói Lâm Thiên Nam bế quan, cũng có người nói Lâm Thiên Nam biến thành người bình thường, cho dù thế nào quang mang ngày xưa của Lâm Thiên Nam đều bị Mạc Phàm che khuất.  

Ai biết Lâm Thiên Nam không chỉ không biến mất khỏi thế gian, trái lại thực lực đã k hủng bố như vậy.  

Mắt Mạc Phàm mở to, trong mắt xuất hiện bất ngờ.  

Ở trên Địa Cầu, không có mấy người hắn chưa từng gặp nhưng có thể khiến hắn nhớ kỹ tên, Lâm Thiên Nam là một trong số đó.  

Nhưng đã từng là đệ nhất thiên hạ, vậy mà thu lực lượng thông qua tu luyện Huyết Thần Công.  

Chỉ trong phút chốc hắn thoải mái hơn.  

Lực lượng là thứ khiến người ta điên cuồng, có rất nhiều người vì đạt được lực lượng mà không tiếc nhập ma đạo, không chỉ mình Lâm Thiên Nam.  

- Lâm Thiên Nam, được lắm, gặp ở Hoa Sơn.  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, không nói nhiều.  

Trong mắt hắn chớp lóe kim quang, hỏa diễm màu vàng đốt sạch cả tấm lưới, đôi mắt trên tấm lưới lớn cũng đóng lại.  

…  

Lúc này, trong sơn động chỗ Lâm Thiên Nam.  

“Vù vù!” Hỏa diễm huyết sắc dấy lên trên cột xung quanh, thắp sáng toàn bộ trong cung điện.  

Lâm Thiên Nam đang ngồi trên một tế đàn cổ xưa, cả tế đàn đều do đầu người chồng lên mà thành, không biết qua bao nhiêu năm, phần lớn đầu lâu không chỉ không có bất luận góc cạnh gì, còn tràn đầy vết rạn, có khả năng vỡ nát bất cứ lúc nào.  

Xung quanh dàn tế là một huyết trì, ngăn cách tế đàn và hành lang xung quanh.  

Ba mặt hành lang dựng thẳng từng cái cột hai người ôm không hết, trên cột điêu khắc một người bị buộc ở bên trên, nam nữ đều có, máu tươi không ngừng chảy từ miệng người điêu khắc ra, nhập vào trong huyết trì.  

Hỏa diễm sáng lên, chỉ nghe hai tiếng “vù vù”, hai người đàn ông mặc tây trang một đỏ một trắng quỳ gối xuống đất, xuất hiện trên hành lang đối diện Lâm Thiên Nam.  

- Chủ nhân, ngài đây là?  

Hài người không dám ngẩng đầu, cung kính nói.  

- Hai người theo tôi tới Hoa Sơn một chuyến, tôi muốn đi gặp Mạc Phàm một lần.  

Vẻ mặt Lâm Thiên Nam không thay đổi, ra lệnh.  

- Chẳng lẽ Tiểu Hắc không đối phó được Mạc Phàm?  

Người đàn ông mặc đồ đỏ nhíu mày hỏi.  

- Tên tiểu tử kia lợi hại hơn hai người nghĩ một chút.  

Lâm Thiên Nam thản nhiên nói.  

- Không phải chúng ta đợi Mạc Phàm đại chiến tứ phương xong mới ra tay sao?  

Người đàn ông mặc tây trang màu trắng nheo mắt, do dự một lát mới nói.  

Sở dĩ bọn họ nhìn Mạc Phàm bước từng bước ngồi đến địa vị như bây giờ, vẫn không chịu ra tay.  

Là muốn lấy Mạc Phàm làm vũ khí, nhờ vào lực lượng của Mạc Phàm khiến cao thủ đỉnh cao trên Địa Cầu thành huyết nô của bọn họ.  

Lần này Mạc Phàm hấp dẫn tam đại thế lực, nếu Mạc Phàm có thể đánh bại những người này, bọn họ sẽ nhân cơ hội trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, gần như Địa Cầu thành của bọn họ rồi.  

- Không cần thiết, hai người không nên ra tay với Mạc gia.  

Lâm Thiên Nam lắc đầu nói.  

Nếu Mạc Phàm không biết đến sự tồn tại của bọn họ, bọn họ còn có cơ hội làm vậy.  

Nhưng bọn họ ra tay với Mạc Phàm, không chỉ khơi dậy lửa giận với Mạc Phàm, còn hấp dẫn sự chú ý của hắn.  

Mặc kệ Mạc Phàm có phải đối thủ của những thế lực này hay không, Mạc Phàm đều sẽ không để bọn họ thực hiện được.  

Những tính toán của bọn họ, không nên ra tay nữa thì hơn.  

- Chuyện này?  

Sắc mặt hai người khó coi, nhìn thoáng qua nhau.  

- Chúng ta cứ ra ngoài như vậy, có thể không ổn hay không, có cần chuẩn bị thêm nữa không?  

Người đàn ông mặc tây trang màu trắng do dự, vẫn mở miệng hỏi.  

Một khi bọn họ bại lộ, rất có khả năng sẽ thành người bị mọi người chỉ trích.  

- Không cần, chúng ta ở đây đủ lâu rồi, cũng đến lúc đi ra ngoài, hiện giờ tôi có thể san bằng tất cả rồi.  

Lâm Thiên Nam chậm rãi đứng dậy, vô cùng bình tĩnh nói.  

Theo anh ta đứng dậy, từng viên Huyết Đan bay từ trong Huyết Trì ra, có không biết bao nhiêu viên, chi chít ở bên trong cung điện.  

Vẻ mặt hai người đàn ông kia lập tức sửng sốt, không nói nên lời.  

Huyết tu không khác tu sĩ bình thường lắm, đến Thần Cảnh trong cơ thể chỉ có một viên tương tự Kim Đan, bọn họ gọi là Huyết Đan.  

Nhưng chủ nhân bọn họ có nhiều Huyết Đan như vậy, chuyện này cũng quá kh ủng bố rồi?  

- Đi thôi!  

Vẻ mặt Lâm Thiên Nam như thường, giẫm lên máu loãng ra khỏi cung điện, một vùng huyết sắc xuất hiện trong không trung, nhuộm đỏ nửa vùng trời, di chuyển về phía Hoa Sơn Hoa Hạ.