Thần Y Trọng Sinh

Chương 1210




Lông mày Chúc Thiên Cực nhướn cao, khóe miệng khẽ nhếch lên.  

- Vị mỹ nữ kia là vị hôn thê của cậu đúng không, dáng vẻ rất xinh đẹp đó, nhưng mà không nên tới nơi này, chỉ là nếu đến đây rồi, ngại quá, thứ này cũng không thể cho cậu, chúng ta sẽ mang vị hôn thê của cậu rời đi.  

Chúc Thiên Cực cất cái hộp đi, cười nói.  

Lão già này không làm được nhiều chuyện tốt, nhưng có một số chuyện cũng không tệ.  

Nếu vị hôn thê của Mạc Phàm ở trong tay, không chỉ Kỳ Lân Huyết Nô không đưa cho Mạc Phàm, Kỳ Lân Ngọc Kiệt cũng không thể đưa.  

- Người xấu, buông chị dâu tôi ra, nếu không tôi đốt các người.  

Tiểu Vũ nắm chặt tay, hỏa diễm màu vàng phun về phía lão giả ở phía sau Tiểu Tuyết.  

Lão giả không dám khinh thường, tay còn lại dựng thẳng lên, miệng thốt ra mấy âm phù kỳ lạ, một màn hào quang có đường vân huyết sắc xuất hiện trước người ông ta, chắn hỏa diễm màu vàng ở bên ngoài.  

- Mạc tiểu thư, cô không phải đối thủ của lão phu, tiên sinh, chuyện hôm nay hay là cứ vậy thôi, tôi thả vị tiểu thư này, cậu để chúng tôi rời đi, tôi có thể cho cậu Kỳ Lân Ngọc Kiệt.  

Lão giả đeo kiếm nói.  

- Huyết thúc, chú nói gì đó, chú không nghe hiểu ý của tôi sao, nơi này đến lượt chú quyết định à?  

Chúc Thiên Cực nghe thấy lời Huyết Nô nói, nhíu mày quát.  

Anh ta đã nói không cho Mạc Phàm, còn mang vị hôn thê của Mạc Phàm, một tên nô lệ cũng dám tự chủ trương.  

- Chuyện này…  

Lão giả đeo kiếm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó xử.  

Mạc gia không chỉ có Mạc Phàm, thực lực của Tiểu Vũ đều vượt xa suy nghĩ của ông ta, nếu không phải tu vi của cô thấp hơn ông ta nhiều, chỉ riêng hỏa diễm của Tiểu Vũ đều khiến ông ta gặp phiền phức.  

Nơi này lại là địa bàn của Mạc gia, nếu có thể rời đi vẫn nên rời đi trước thì hơn.  

Nếu không có khả năng muốn chạy cũng không chạy được.  

- Hửm?Chúc Thiên Cực lạnh lùng liếc lão giả đeo kiếm một cái.  

- Dạ, thiếu gia.  

Lão giả đeo kiếm do dự một lát, thì không nói gì thêm.  

- Mạc Phàm, cậu lập tức lấy hỏa kiếm này ra, sau đó để chúng tôi mang bạn gái cậu rời đi, hay là cậu cho tôi một kiếm, Huyết thúc cũng cho bạn gái cậu một kiếm, xem hai chúng tôi người nào chết trước?  

Chúc Thiên Cực cười nói.  

Tuy hỏa diễm của Mạc Phàm lợi hại, nhưng anh ta không phải là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nếu thật sự muốn ra tay, chết trước chỉ có thể là bạn gái Mạc Phàm.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không thèm nhìn kiếm của lão giả đeo kiếm để trên cổ Tiểu Tuyết.  

- Ngoại trừ các anh có thể rời đi ra, anh còn muốn gì nữa?  

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.  

Chúc Thiên Cực nhướn mày, trước mắt lập tức sáng lên.  

Vừa rồi bị Mạc Phàm làm thành như vậy, cho nên anh ta hơi mơ màng, nếu không phải Mạc Phàm nhắc nhở, có khả năng anh ta cứ ngốc như vậy.  

Anh ta bị Mạc Phàm vả mặt liên tục như thế, cứ thế rời đi sao được?  

- Giao hỏa diễm của cậu cho tôi, tôi có thể khiến bạn gái cậu ăn ít khổ cực.  

Chúc Thiên Cực cười nói.  

Loại chân hỏa cửu cấp trở lên này sao có thể do người Địa Cầu nắm giữ, muốn nắm giữ cũng phải là người như anh ta.  

- Còn nữa không?  

Trên mặt Mạc Phàm vẫn không có chút gợn sóng, lạnh nhạt hỏi.  

- Nếu cậu đồng ý phế bỏ tu vi của mình theo chúng tôi tới Sơn Ngoại Sơn, tôi có thể thả bạn gái cậu, thế nào?  

Chúc Thiên Cực nói tiếp.  

Nếu có thể phế Mạc Phàm, cho dù Mạc Phàm lợi hại mấy cũng không thể tạo nên gợn sóng gì, chuyện này sẽ được giải quyết hoàn toàn.  

- Những chuyện này đều có thể.  

Mạc Phàm khẽ nhúc nhích môi, nói.  

- Vậy cậu còn thất thần làm gì, không nhanh ra tay đi?  

Chúc Thiên Cực khẽ nâng mí mắt, trầm giọng hỏi.  

- Những chuyện này đều có thể, nhưng anh cảm thấy anh có mạng tới lấy sao?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, cao giọng quát.  

Âm thanh như long rống mới vang lên, một cơn kình phong như gió bão cuồng liệt lao từ người Mạc Phàm ra xung quanh.  

“Bùm” một tiếng, màn hào quang huyết văn xung quanh lão giả đeo kiếm nứt ra.  

Sắc mặt lão giả thay đổi, huyết kiếm trên tay vừa định để sát vào cổ Tiểu Tuyết, ấn ký Kỳ Lân huyết sắc ở chỗ mi tâm ông ta đột nhiên sáng lên, cái tay cầm kiếm của ông ta vỡ ra như biến thành hạt cát huyết sắc, huyết kiếm rơi lên trên đất.  

Sắc mặt lão giả đeo kiếm thay đổi, tay còn lại muốn nắm thanh huyết kiếm kia.  

Ông ta liền cảm thấy trước người phát lạnh, khí tức sắc bén như đao trực tiếp nhào về phía ông ta, giọng nói lạnh như băng vang lên theo.  

- Tôi nói rồi, giết ông ngay cả tu vi Trúc Cơ cũng làm được, ông không cần một tay này nữa sao?  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói.  

Người của Kỳ Lân Huyết gia dám bắt Tiểu Tuyết, đúng là không biết sống chết.  

Đừng nói là chém đứt hai tay lão giả này, cho dù chia người ông ta ra làm mấy mảnh, cũng chỉ là một ý niệm trong đầu hắn.  

Vẻ mặt lão giả đeo kiếm ngây ngốc, tay còn chưa đụng vào huyết kiếm, thì không dám động nửa phần.  

Ông ta có cảm giác chỉ cần ông ta cử động tiếp, cái tay này sẽ giống như cái tay bên kia.  

Mạc Phàm thấy lão giả đeo kiếm không ra tay nữa, vươn tay về phía Tiểu Tuyết.  

- Không bị dọa sợ chứ?  

Mạc Phàm dịu dàng hỏi.  

- Em nhát gan như vậy sao?  

Tiểu Tuyết hờn giận liếc Mạc Phàm một cái, một tay nắm lấy tay Mạc Phàm, một tay nắm tay Tiểu Vũ, đứng bên cạnh Mạc Phàm.  

Vẻ mặt Chúc Thiên Cực ở phía đối diện ngẩn ra, trong chớp mắt sắc mặt anh ta khó coi, không còn đắc ý như vừa rồi.  

- Huyết thúc, chú làm gì vậy, chú muốn rời khỏi Chúc gia chúng tôi, trở thành nô lệ của một người Địa Cầu sao?  

Chúc Thiên Cực lạnh giọng nói.  

Lão già này là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, trong cơ thể lại có huyết mạch Kỳ Lân, cơ thể có thể so được với yêu thú, sao có thể bị Mạc Phàm quát một câu, cánh tay ông ta cứ vỡ như thế được?  

- Thiếu gia, tôi!  

Vẻ mặt lão giả đeo kiếm lúng túng.  

Ông ta cũng không biết vì sao vừa rồi lại như vậy, giống như cánh tay ông ta không phải bị Mạc Phàm chặt đứt, mà tự mình tách ra.  

- Bây giờ anh còn gì muốn nói?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Mạc Phàm, muốn ra tay thì cứ việc ra tay đi, giết tôi, Mạc gia các cậu cũng khó mà thoát được một kiếp.  

Chúc Thiên Cực cũng không sợ, lạnh lùng nói.  

Nếu Mạc Phàm là đệ tử của đại tông môn ở Tu Chân giới, anh ta sẽ không do dự quỳ xuống cầu xin Mạc Phàm tha thứ.  

Nhưng Mạc Phàm chỉ là người Địa Cầu, anh ta muốn xem Mạc Phàm có lá gan này, dám giết anh ta không.  

- Tai vạ khó mà tránh khỏi?  

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là khinh thường.  

- Anh muốn hỏa diễm này đúng không?  

Mạc Phàm thu hồi hỏa diễm trong tay, hỏi.  

- Thế nào, bây giờ cậu muốn giao hỏa diễm này cho tôi sao?  

Chúc Thiên Cực nhướn mày hỏi.  

- Há miệng!  

Mạc Phàm khẽ quát một câu.  

Chúc Thiên Cực há miệng giống như trúng ma pháp, không ngừng phát ra âm thanh kỳ lạ.  

“A a…”  

- Tôi không giết anh, nhưng tôi sẽ cho anh hỏa diễm này, có bản lĩnh tự mình giải hỏa diễm này đi, không có bản lĩnh, chậm rãi bị lửa đốt đi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Có Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ ở đây, hắn không muốn giết người.  

Nhưng sẽ không tha cho Chúc Thiên Cực, không phải Chúc Thiên Cực rất thích nghịch lửa sao, vậy hắn sẽ để anh ta nếm thử tư vị của hỏa diễm mỗi ngày, cũng để anh ta nhìn những thế lực ngoại quốc, Huyết Ma còn có tông môn ẩn thế bị hắn thu thập sạch sẽ thế nào.  

Hắn đẩy tay về phía trước, hỏa kiếm như xà chui vào trong miệng Chúc Thiên Cực, biến mất trong cổ họng anh ta, lúc này miệng Chúc Thiên Cực mới khép lại.