Thần Y Trọng Sinh

Chương 1162




Đám Mộ Dung Sùng Đức nhíu mày, trong mắt hiện lên chút không vui, nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía ba người.  

- Các người là ai?  

Mộ Dung Sùng Đức trầm giọng hỏi.  

Người tham gia thịnh yến Thiên Tứ ông ta đều gần quen, ông ta chưa từng gặp ba người này lần nào, hai người trong đó còn là thanh niên như Trần Huyền Phong.  

Trần Huyền Phong nhìn thấy ba người này, vẻ mặt sửng sốt.  

- Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu, sao hai người lại tới đây?  

Ba người này không phải là ai khác, đúng là Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu và A Hào.  

- Tôi nghe nói cậu xảy ra chuyện, liền đi tìm lão đại, cậu đừng lo lắng, đây là người của lão đại, anh ấy có thể giải quyết giúp cậu.  

Sử Hàng nói.  

Trần Huyền Phong nghe Sử Hàng nói, trên mặt không chỉ không có chút vui mừng, trái lại khó coi hơn.  

Chuyện về Mạc Phàm Sử Hàng biết, anh ta cũng biết một chút.  

Mạc Phàm là người của Mạc gia Giang Nam, còn là một đệ tử rất được xem trọng ở Mạc gia.  

Nhưng cho dù là người Mạc gia thì thế nào, bối cảnh phía sau Mộ Dung Sùng Đức này rất to, cho dù là Mạc tiên sinh Mạc gia cũng chưa chắc đã dám động vào, càng không nói tới lão đại ký túc xá bọn họ chỉ là đệ tử của Mạc gia.  

Hơn nữa thời gian bọn họ tiếp xúc với Mạc Phàm không quá năm lần.  

Quan hệ như vậy, chỉ đủ phái một người hầu tới, căn bản không có tác dụng.  

- Huyền Phong, bọn họ là bạn học cùng phòng ký túc xá của con sao, con cảm ơn ý tốt của bọn họ, rồi bảo bọn họ quay về đi, ở đây không cần giúp đỡ.  

Trần Phàm Không liếc mắt nhìn đám Sử Hàng một cái, lắc đầu, bất đắc dĩ nói.  

Nếu mấy đệ tử phú gia có thể giải quyết chuyện hôm nay, thì không cần phải phiền phức như thế.  

Những người này ở đây chỉ càng làm mọi chuyện trở nên phiền phức hơn, không thể giải quyết được.  

Bây giờ chuyện này đã đủ phiền phức, nếu lại để bọn họ xen vào, có khả năng không thể cứu Huyền Phong.  

Trần Huyền Phong còn chưa mở miệng, Mộ Dung Sùng Đức đã hơi nhếch miệng.  

- Đợi một chút, lão đại, lão đại mà các cậu nói là ai, lão đại Thanh Bang, hay là lão đại tập đoàn tài chính La Thị, hoặc lão đại gia tộc Gossen?  

Mộ Dung Sùng Đức cười hỏi.  

- Cháu thấy không phải ai trong số đó, chỉ là lão đại ký túc xá đại học phân theo tuổi mà thôi.  

Tư Mã Trường Phong cười nói.  

Anh ta cũng đang học đại học, tất nhiên hiểu rõ chuyện ở trường học.  

Ở ký túc xá đều dựa theo tuổi tác, cơ bản không có gì đáng rõ.  

Lão đại phòng ký túc xá của anh ta là một tiểu tử từ nông thôn tới, mỗi ngày anh ta cho lão đại của bọn họ 100 đồng, phụ trách dọn dẹp và việc vặt trong phòng.  

Đây là lão đại mà đám Sử Hàng nói, không có tác dụng gì.  

Dựa vào quan hệ này, ở đây chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi.  

- Lão đại ở phòng ký túc xá, phốc…  

Một người vừa uống một ngụm rượu lập tức phun ra.  

- Đúng là buồn cười!  

Những người khác cũng không nhịn được nở nụ cười, giống như một đám người nhìn người trưởng thành đang chơi đồ hàng như trẻ con.  

Vợ chồng Trần Phàm Không giống như đã sớm dự đoán được, chỉ hơi nhíu mày.  

Sắc mặt Trần Huyền Phong, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu khó coi, trong mắt hiện lên giận dữ.  

- Cười đủ chưa?  

A Hào nhíu mày, tiến lên trước một bước nói.  

- Hửm?  

Không ít người nhướn mày lộ ra vẻ hơi bất ngờ, giống như đang đợi xem trò hay.  

- Cậu là người mà lão đại của Trần thiếu phái tới à, trái lại tôi cười chưa đủ, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi, có khả năng chúng tôi phải cười thêm lát nữa.  

Mộ Dung Sùng Đức cười nói.  

- Tôi đã nói những lời tôi nói rồi, bây giờ cho ông một phút, cút từ nơi này ra, đợi tiên sinh nhà tôi đến, ông ngay cả tư cách cút cũng không có.  

A Hào lạnh lùng nói.  

A Hào vừa nói xong, không ít người lắc đầu cười.  

Mộ Dung Sùng Đức còn chưa mở miệng, Tư Mã Hồng Đồ đã bắt đầu xe miệng.  

- Tiểu tử, cậu là người nhà ai phái tới, cậucó biết mình đang đứng ở nơi nào, cậu đang nói chuyện với ai không.  

Mộ Dung Sùng Đức là lão đại phương Bắc, nếu không đường đường là Trần gia võ đạo thế gia thủ đô, sao lại ăn nói khép nép trước mặt Mộ Dung Sùng Đức như vậy.  

Ngoài ra ngoại trừ thực lực của Mộ Dung Sùng Đức, thế lực đứng sau ông ta tìm cả Hoa Hạ cũng không tìm được 10 thế lực có thể đối đầu, chuyện này mới đáng sợ.  

Tiểu tử này lại dám nói chuyện với Mộ Dung Sùng Đức như vậy, chỉ có thể nói là không biết sống chết.  

- Ông ta là ai tôi không cần biết, tôi là người nhà ai ông cũng không cần biết, bởi vì các ông không có tư cách.  

Vẻ mặt A Hào không thay đổi nói.  

Anh ta không nói gì thêm với đám Mộ Dung Sùng Đức, một tay khẽ đẩy xung quanh Trần Huyền Phong, cũng không thấy kình phong xuất hiện, mấy đại hán xung quanh Trần Huyền Phong kêu lên đau đớn, cơ thể cong thành hình con tôm bay về phía sau, đập mạnh vào tường.  

- Bây giờ các cậu có thể rời đi, chuyện còn lại giao cho tôi là được, các cậu không cần xen vào.  

A Hào nói với Trần Huyền Phong.  

Không ít người ở đây sửng sốt, sắc mặt vợ chồng Trần Phàm Không càng khó coi hơn nữa.  

ầ ế ầ ế ể ế ấTrần gia bọn họ là võ đạo thế gia, Trần Phàm Không cũng là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu có thể dùng vũ lực giải quyết, ông đã sớm ra tay, hà tất phải đợi tới bây giờ.  

Quả thật một chưởng của A Hào rất tinh diệu, hẳn là tu vi Tiên Thiên Tông Sư.  

Nhưng Tiên Thiên Tông Sư bình thường ở Mạc gia, không đáng nhắc tới trước mặt Mộ Dung Sùng Đức.  

Mộ Dung Sùng Đức nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, không có một chút sợ hãi.  

- Chẳng trách lá gan của cậu lại lớn như vậy, hóa ra là thật sự có tài, Trần tiên sinh, vị cao thủ này đã nói rồi đó, các ông còn không đi nhanh, đợi người của tôi tới, các ông muốn chạy cũng không chạy được rồi.  

Mộ Dung Sùng Đức giơ một tay ôm má, cười hỏi.  

Trần Phàm Không năm chặt tay, ông mà đi thật, có khả năng không đưa được con trai về, còn phải trả cái giá rất đắt.  

- Thấy chưa, tôi không ngăn cản bọn họ rời đi, là Trần công tử làm sai chuyện, không giải quyết thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.  

Mộ Dung Sùng Đức thấy cha con Trần gia vẫn không nhúc nhích, cười đắc ý nói.  

A Hào nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.  

- Tiểu tử, hay là như vậy đi, quả thật có khả năng tôi không đủ tư cách, nhưng nếu cậu nói cho tôi biết cậu là người nhà nào, có khả năng bọn họ dám rời đi đó?  

Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng nói.  

- Mạc gia Giang Nam, đủ để bọn họ rời đi chưa?  

A Hào do dự một lát, vẫn nói.  

Hắn vừa nói xong, vẻ mặt không ít người thay đổi.  

Sao bọn họ không biết Mạc gia Giang Nam, nhất là gần đây, quả thực như sấm vang bên tai.  

Mộ Dung Sùng Đức cũng nhíu mày, lộ ra một chút bất ngờ, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục như thường.  

- Quả thật Mạc gia rất lợi hại, nhưng mà cậu không được, cậu còn chưa có tư cách này, nếu là Mạc tiên sinh gia chủ Mạc gia tới, có lẽ còn có thể nói chút chuyện với tôi.  

- Ông sao? Bảo Mạc tiên sinh nói với ông, ông xứng à?  

A Hào nhíu mày, lạnh lùng nói.  

- Đợi Mạc tiên sinh các cậu tới đây, cậu sẽ biết tôi có tư cách này hay không, nếu không có khả năng bọn họ không dám đi rồi.  

Mộ Dung Sùng Đức bưng một ly rượu lên, mỉm cười nói.  

Mạc gia thì thế nào, chỉ là một quân cờ ở trước mặt thế lực sau lưng ông ta.  

Đúng lúc này bên trong du thuyền náo nhiệt lập tức im lặng lại, chỉ có âm thanh bước chân ba người và giọng một người.  

- Ông không có tư cách này.