Thần Y Trọng Sinh

Chương 1150




- Làm sao bây giờ, tên lưu manh, cậu mau nói đi, hay là chúng ta cúi đầu trước?  

Ngao Sương chọc lưng Mạc Phàm, sốt ruột nói.  

Bảy đại thiên sứ, bốn ma vương và trên trăm ác ma, không nói đến mình Mạc Phàm, cho dù Mạc Phàm thả đám Tần Vô Nhai ra, đám bá tước Tinh Hồng đứng một bên xem diễn trò, những thực lực này cũng đủ đối phó bọn họ rồi.  

Cùng lắm thì giả bộ đồng ý với đám bá tước Tinh Hồng trước, đợi chạy thoát rồi đổi ý là được, đại trượng phu co được giãn được, không có gì ghê gớm.  

Mạc Phàm cười nhạt không trả lời Ngao Sương, cũng không để ý tới Carter, trái lại nhìn thiên sứ trên bầu trời.  

- Đám thiên sứ kia, Michael là gì của các người?  

Thiên sứ chia theo thành phố, thiên sứ khác biệt sẽ ở các phe khác biệt, cho nên tên thành phố thiên sứ nhiều như sao trên trời.  

Mấy thiên sứ này mặc áo giáp vàng cầm kiếm thẩm phán, hẳn là cấp dưới của Michael, cụ thể là thành phố nào thì hắn không biết.  

Mạc Phàm vừa nói xong, đám Carter nhướn mày, cười khinh thường nói.  

Thân phận của đại thiên sứ còn cao hơn bọn họ, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với đám đại thiên sứ như vậy, đúng là không biết tự lượng sức mình.  

Ngao Sương thì bị dọa giật mình, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn tai họa.  

Những người này là đại thiên sứ, một kiếm bất kỳ chém xuống sẽ chém hắn thành hai.  

- Tên lưu manh, khi nói chuyện cậu phải thêm đại nhân ở phía sau, hoặc là xin hỏi chứ?  

Bảy thiên sứ đều nhíu mày, trong mắt hiện lên chút khinh thường và chán ghét.  

Trong đó một thiên sứ có mái tóc dài màu vàng xõa tung tiến lên trước một bước, đôi mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng về phía Mạc Phàm.  

- Cậu là tiểu tử phương Đông cướp Thần Điện, lại có ý đồ tế luyện nơi này đúng không, cậu biết cướp đồ của thiên sứ chúng tôi, bất kính với Michael đại nhân sẽ có kết cục gì không?  

Thiên sứ này tức giận nói.  

- Quả nhiên là Michael.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Là thuộc hạ của Michael ở thành nào?  

Mạc Phàm truy hỏi.  

Bảy thiên sứ nhíu chặt mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.  

- Lớn mật, một phàm nhân phương Đông mà dám xưng thẳng tên của đại nhân chúng tôi, muốn biết chúng tôi thuộc thành nào, cậu còn chưa có tư cách này.  

Trên kiếm thẩm phán trong tay cô ta dâng lên hỏa diễm, ngưng tụ thành một trường kiếm khí chục trượng, từ trên bầu trời hạ xuống, lập tức chém về phía Mạc Phàm, không chỉ muốn chém đôi Mạc Phàm, giống như cũng phải tinh lọc thế gian này.  

Một kiếm này của cô ta chém xuống, không gian xung quanh lập tức chia làm hai.  

Phía dưới thiên sứ, ở phía đối diện Mạc Phàm, đám Carter hơi nhếch miệng cười đắc ý.  

Đại thiên sứ đúng là đại thiên sứ, tuy sau khi hàng lâm thực lực sẽ chịu hạn chế lớn, nhưng vẫn có thể khai sơn ích địa.  

- Tư cách sao?  

Mạc Phàm làm như không nhìn thấy một kiếm kia, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lắc đầu cười.  

Hắn không biết mấy thiên sứ này, chỉ biết Michael, không phải vì thân phận hắn thấp, mà vì những thiên sứ này còn chưa có tư cách để hắn biết.  

Bởi vì những thiên sứ hắn biết và quen, yếu nhất là cấp bậc của Michael.  

- Các người nhìn thứ này xem, xem tôi có tư cách không.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía thiên sứ kia.  

Hắn vừa nói xong, toàn bộ mắt hắn biến thành kim cương, ánh sáng chói mắt tỏa từ người hắn ra.  

Trong ánh sáng này, một hư ảnh yêu kiều rung thân mà ra.  

Hư ảnh này cao cỡ hai người cộng lại, mái tóc dài màu bạc buông xuống tới hông, dung nhan tuyệt mỹ khiến tất cả phụ nữ ở đây đều cảm thấy thua kém, dáng người nóng bỏng cho dù là ma quỷ hay nhân loại đều nhiệt huyết sôi trào.  

Trên người cô mặc chiến giáp thủy tinh không khác áo giáp màu vàng của những thiên sứ kia, nhưng đẹp đẽ quý giá hơn những thiên sứ kia nhiều, trên đỉnh đầu còn có một vương miện thủy tinh.  

Tuy chỉ là hư ảnh, nhưng khí tức cao quý, thánh khiết, vĩ đại như sóng biển phả vào mặt.  

Hư ảnh này vừa xuất hiện, vẻ mặt bảy thiên sứ đều thay đổi, giống như nô bộc nhìn thấy vương của mình.  

Nhất là thiên sứ chém Mạc Phàm một kiếm, trong chớp mắt gương mặt kiêu ngạo trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.  

Cô ta không có chút do dự, vội vàng vận chuyển thần lực, kiếm thẩm phán vài chục trượng cách hư ảnh kia ba ngón tay thì biến mất không thấy.  

Công kích dừng lại, “cộp” một tiếng, thiên sứ này quỳ gối trên đất, cơ thể không ngừng run rẩy.  

Cô ta vừa quỳ, tươi cười trên mặt Carter và người của Thần Điện lập tức cứng ngắc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.  

- Sao lại thế này?  

Thiên sứ bọn họ mời hàng lâm không phải là thiên sứ bình thường, mà là đại thiên sứ, đại thiên sứ rất có địa vị.  

Đại thiên sứ hàng lâm tới Địa Cầu, địa vị cao hơn điện chủ của Thần Điện rất nhiều.  

Mạc Phàm chỉ tạo ra một hư ảnh, vậy mà làm những đại thiên sứ sợ hãi tới vậy, quỳ xuống tại chỗ.  

- Hư ảnh này là gì vậy?  

Nếu là thiên sứ sẽ có cánh, hư ảnh này ngay cả cánh cũng không có, đường đường là thiên sứ vì sao phải quỳ với người không phải thiên sứ.  

Không chỉ bọn họ, vẻ mặt bá tước Tinh Hồng cũng kinh hãi, dự cảm xấu xuất hiện trong lòng bọn họ.  

Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận là tình huống gì, âm thanh khôi giáp chạm vào nhau vang lên, những thiên sứ còn lại cũng quỳ xuống.  

- Bái kiến nữ vương Tinh Huy, mong nữ vương đại nhân tha thứ cho kích động và ngu ngốc của chúng tôi.  

Câu này vừa vang lên, vẻ mặt mọi người thay đổi.  

- Nữ vương?  

ể ểCó thể được đại thiên sứ gọi là nữ vương, chỉ có thể là vương của thiên sứ.  

Một tiểu tử chưa từng rời khỏi Hoa Hạ như Mạc Phàm, vậy mà có quan hệ với vương của thiên sứ.  

- Lần này gặp phiền phức rồi.  

Bọn họ mời đại thiên sứ hàng lâm, Mạc Phàm lại mời hư ảnh vương của thiên sứ, còn không chỉ là hư ảnh đơn giản như vậy, nếu không sao đám đại thiên sứ lại quỳ xuống?  

- Thiên sứ đại nhân, có phải có hiểu nhầm gì không?  

Một tu sĩ khổ tu không cam tâm nói với thiên sứ.  

- Bây giờ có thể nói cho tôi biết, các cô thuộc thành nào rồi chứ?  

Mạc Phàm cười khẽ, lạnh nhạt nói.  

Quả thật người trong hư ảnh là vương của một bộ lạc trong thiên sứ, Tịch Nhan nữ vương Tinh Huy.  

Trong cuộc tranh đấu giữa thiên sứ và Ám Hắc Nhất Tộc, Tịch Nhan bị tâm phúc của cô phản bội làm cô bị thương nặng, ngã vào trong một vùng tử địa, đúng lúc hắn và Phượng Vũ đang đi hái thuốc.  

Tịch Nhan thân là vương của thiên sứ, mới đầu sống chết không chịu để người phương Đông hắn cứu, còn một lòng tìm cái chết.  

Cuối cùng bị Phương Vũ đánh ngất xỉu, được hắn chữa khỏi.  

Sau khi Tịch Nhan rời đi, đã để lại Bí Ảnh Thuật hắn có thể sử dụng trước mặt thiên sứ.  

Chỉ cần thi triển ma pháp này, có thể phản chiếu dáng vẻ của Tịch Nhan, nhìn thấy hư ảnh này giống như nhìn thấy bản nhân của Tịch Nhan, giống Thượng Phương Bảo Kiếm thời cổ.  

Tuy mấy thiên sứ này không phải thiên sứ của bộ lạc Tịch Nhan, nhưng đã là vương sẽ là vương của tất cả thiên sứ.  

Không nói đến đại thiên sứ những bộ lạc khác, cho dù Michael tự mình tới, nhìn thấy Tịch Nhan cũng phải quỳ xuống, không dám làm trái chút nào.  

Pháp thuật này vốn là thứ sau này hắn mới đạt được, không biết bây giờ sử dụng sẽ có hậu quả gì, nhưng tạm thời cứ vậy đã.  

- Chúng tôi là thiên sứ của thành Lạc Nhật, vừa rồi bất kính, mong đại nhân tha thứ.  

Một thiên sứ trong đó cung kính nói, không dám có chút bất kính nào.  

Câu này vừa vang lên, tâm tình của Carter và người của Thần Điện lập tức chìm xuống đáy cốc.