Đường Băng Vân thoáng mỉm cười, nhưng sau đó nói bằng giọng trêu chọc: "Anh cứ mơ đi!"
Ngô Bình ngửi mùi thơm trên tóc cô, khẽ hỏi: "Băng Vân, em còn chưa nói cho anh biết ước nguyện của em là gì".
Đường Băng Vân im lặng một lát rồi đáp: "Đó là bố mẹ em có thể đoàn tụ, mẹ cũng không còn ghét em nữa".
Advertisement
Ngô Bình sững lại: "Mẹ em ghét em á?"
Advertisement
Đường Băng Vân cúi đầu đáp: "Đúng vậy, từ lúc em bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì ánh mắt bà ấy nhìn em lúc nào cũng ghét bỏ và xa cách. Cả năm trời cũng không về gặp em lần nào".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Lý do gì khiến một người mẹ có thể đối xử với đứa con ruột thịt của mình như vậy?
"Còn bố em thì sao? Ông ấy đã mất tích như thế nào?"
"Năm đó có một người bạn đến tìm bố em. Hai người họ rời đi cùng nhau, sau này không quay về nữa", Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình an ủi cô: "Có thể chú ấy vẫn còn sống, anh sẽ giúp em nghĩ cách tìm chú ấy".
Đường Băng Vân biết việc tìm bố chẳng khác nào mò kim đáy bể nên khẽ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, em sớm đã quen với việc một mình rồi".
Ngô Bình không khỏi cảm thấy thương xót cô gái này. Đường Băng Vân từ nhỏ đã không có tình yêu của bố mẹ, ngày nào cũng phải tu luyện, tiếp nhận sự giáo dục hà khắc. Tuổi thơ của cô không hề có niềm vui, chẳng trách cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Ngô Bình dịu dàng nói: "Từ giờ trở đi, anh chính là bạn trai của em. Em có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với anh".
Hai chữ bạn trai khiến Đường Băng Vân khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Ngô Bình ôm cô vào lòng, khẽ xoa lưng an ủi cô.
Đường Băng Vân ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh, cảm nhận được lồ ng ngực ấm áp của anh. Đột nhiên trong lòng cô trào dâng một cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng cảm nhận được. Mặc dù ông nội cũng yêu thương cô, nhưng đó là tình yêu mà trưởng bối dành cho con cháu mình, hoàn toàn không giống với cảm giác mà Ngô Bình cho cô.
Đường Băng Vân dụi đầu vào lòng anh, sau đó nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện rồi dần ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngô Bình cứ ôm cô như vậy ngồi tới khi trời sáng. Đường Băng Vân nằm trong lòng anh xinh đẹp tuyệt trần. Làn da cô mịn màng như tuyết, hàng lông mi dài, ngũ quan cân đối và tinh xảo đến mức hoàn mỹ. Cô nằm trong lòng anh, ngủ ngon như một đứa trẻ.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên gương mặt cô, hàng mi dài của cô khẽ động đậy, cô chớp chớp mắt rồi mới mở hẳn mắt ra. Đường Băng Vân nhìn Ngô Bình, bàn tay ngọc ngà đột nhiên ôm lấy cổ anh, lấy đà ngồi bật dậy.
"Sao em lại ngủ thiếp đi luôn được nhỉ?", cô hỏi với vẻ nghi hoặc.
Ngô Bình vẩy vẩy tay, than thở: "Băng Vân, lần sau em có thể lên giường ngủ không. Cánh tay anh tê cứng hết rồi này".