Ngô Mi đỏ hoe mắt, chậm rãi tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi ông: “Ông nội”.
Lý Vân Đẩu cố kìm lại cảm giác muốn khóc. Ông đáp lời Ngô Mi, đoạn ôm cháu gái vào lòng, dịu giọng: “Ngoan lắm, sau này ông sẽ không để các cháu tủi thân nữa!”
Ngô Bình lên tiếng: “Ông à, chúng ta về nhà nói chuyện nhé. Ông lên xe trước đi ạ, hành lý cứ để họ chở về”.
Advertisement
Lý Vân Đẩu gật đầu, dặn dò họ vài câu rồi lên xe của Ngô Bình.
Ngô Bình lái xe, Ngô Mi và Lý Vân Đẩu trò chuyện vui vẻ vô cùng.
Advertisement
Biết thành tích của Ngô Mi đứng đầu huyện, còn được nhiều trường danh tiếng “tranh giành”, Lý Vân Đẩu cảm thấy vui mừng vô cùng. Ông cười nói: “Nhà họ Lý chúng ta chẳng có ai học giỏi cả. Ha ha, cuối cùng cũng có một hạt giống tốt rồi! Tiểu Mi à, cháu cứ yên tâm học hành, tốt nghiệp rồi đến công ty ông làm việc nhé”.
Ngô Bình vội cất lời: “Ông đừng trông mong vào con bé. Tiểu Mi thích khảo cổ đấy ạ”.
Lý Vân Đẩu sững ra: “Khảo cổ? Cháu học cái đấy làm gì?”
Ngô Mi đáp: “Ông nội à, cháu cảm thấy khảo cổ rất thú vị”.
Tất nhiên Lý Vân Đẩu rất cưng chiều cô cháu gái vừa nhận này, lập tức đổi giọng: “Đúng, khảo cổ rất thú vị. Sau này ông sẽ lập một nhóm khảo cổ cho cháu, để cháu đi khảo cổ khắp thế giới nhé”.
Ngô Bình phì cười: “Ông ơi, cháu cảm thấy ông thương Tiểu Mi nhiều hơn cháu”.
Lý Vân Đẩu cười ha ha: “Con bé là con gái mà, phải yêu chiều chứ. Con gái phải được thương hơn rồi”.
Trong tiếng nói cười vui vẻ, Ngô Bình đã lái xe về đến nhà. Họ vừa xuống xe, ông bà ngoại và Trương Lệ đã ra đón.
Sau khi nghe Ngô Bình giới thiệu, Lý Vân Đẩu vội vàng bắt tay với ông ngoại anh - người cùng lứa với mình: “Chào anh, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi”.
Lần đầu tiên hai ông lão gặp nhau, lòng cảm thán vô vàn.
“Bố”, Trương Lệ khẽ gọi.
“Ừ”, Lý Vân Đẩu vội trả lời, “Trương Lệ à, ngần ấy năm qua vất vả cho con quá. Tiếc rằng Niệm Tổ, bố còn chưa được gặp nó một lần…”
Nói đến đây, Lý Vân Đẩu không kiềm chế được nữa mà bật khóc. Thấy ông khóc, Ngô Bình và Ngô Mi cũng cảm thấy rất đau lòng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Ngô Bình sợ ông khóc sẽ ảnh hưởng sức khoẻ, vội vã lau nước mắt rồi gượng cười: “Ông à, hôm nay nhà mình đoàn viên cơ mà, sao lại khóc chứ? Ông mau vào nhà và nếm thử tài nghệ của truyền nhân ngự trù nhé”.
Lý Vân Đẩu đáp: “Được, được”.
Lý Vân Đẩu dạo một vòng khắp nhà rồi bảo: “Tiểu Bình à, nhà hơi nhỏ, ông sẽ mua cho cháu căn to hơn”.