Lạc Trường Sinh nói: “Tóm lại, cậu quá ưu tú, trẻ như thế mà đã là đại tông sư Tiên Thiên, còn tinh thông y thuật, kết giao với nhiều nhân vật lớn. Họ tìm đến cậu cũng không lạ. Văn Sửu này được phái đến chỉ đến dò la cậu thôi. Bọn họ muốn nắm rõ hết về cậu”.
Ngô Bình thấy lòng nặng trĩu. Đám người Địa Tiên Giới này tìm đến cậu, chắc hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Anh hỏi: “Ông từng đến Địa Tiên Giới chưa?”
Advertisement
Lạc Trường Sinh lặng im hồi lâu mới đáp: “Vài lần, vị Nghiêm công tử kia dẫn tôi đi”.
Mắt sáng rực lên, Ngô Bình vội hỏi: “Địa Tiên Giới trông như thế nào?”
Advertisement
“Thật ra đó là một không gian gấp. Ở đó không khác gì bên ngoài, chỉ có thêm linh lực dồi dào để các Địa Tiên tu hành”, Lạc Trường Sinh đáp: “Diện tích của Địa Tiên Giới rất rộng, rộng hơn thế giới bên ngoài nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Địa Tiên Giới đã rộng lớn đến vậy, sao còn muốn kiểm soát bên ngoài chứ?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Địa Tiên Giới có mạnh đến mấy thì gốc rễ của nó vẫn ở phàm trần. Nhân tài mà họ cần đến từ trần gian, mà ở cõi trần có rất nhiều di tích thượng cổ. Nói trắng ra, mục đích của họ là kiểm soát nguồn tài nguyên của trần gian”.
Ông ta nói tiếp: “Thật ra cậu không cần lo quá. Chỉ cần cậu không chấp nhận điều kiện của họ thì tình hình sẽ không quá tệ”.
“Không chấp nhận điều kiện của họ?”, Ngô Bình nhìn ông ta: “Có ổn không?”
“Chắc là được. Họ sẽ dùng mấy thứ như đan dược như một con bài để thuyết phục cậu đồng ý. Chỉ cần cậu kiên quyết từ chối, tôi nghĩ họ sẽ không làm phiền đâu”, Lạc Trường Sinh giải thích.
Ngô Bình hỏi: “Nghe ông nói, có vẻ như Địa Tiên Giới thường dùng đan dược để kiểm soát kẻ dưới?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Đan dược chỉ là một loại. Họ còn dùng cả công pháp, bí thuật, thậm chí là cơ hội vào Địa Tiên Giới, để người ta bằng lòng làm con rối của họ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu tôi từ chối, họ có giết người diệt khẩu không?”
Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Không đâu. Người của Địa Tiên Giới không thể trực tiếp tham gia vào những việc ở trần gian, nếu không sẽ bị phạt nặng. Dù họ muốn gây bất lợi cho cậu thì cũng chỉ có thể dùng đến thuộc hạ ở trần gian, tuyệt đối sẽ không lộ diện”.
Ngô Bình chớp mắt: “Cuối cùng thì đều là người của phàm trần chiến đấu với nhau?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Những người đã giết cả nhà tôi, không một ai thuộc Địa Tiên Giới cả. Họ đều là giới tu chân ở trần gian. Tôi nhớ rõ tên của bọn họ. Rồi sẽ có một ngày tôi tìm họ trả thù!”
Ngô Bình nói: “Đến hôm nay, e là tu vi của họ vẫn cao hơn ông”.
Lạc Trường Sinh nghiến răng: “Chỉ cần tôi không chết, thù này tất báo!”
Ngô Bình khuyên giải: “Ông hãy tu luyện công pháp thật tốt. Chuyện ông vượt qua họ chỉ là vấn đề thời gian”.
Lạc Trường Sinh trả lời: “Mong vậy. Cậu không cần lo lắng về Địa Tiên Giới. Tiền đồ của cậu rất xán lạn, mấy năm nữa thôi là đứng trên bọn họ rồi”.
Ngô Bình cười bảo: “Hình như ông rất có lòng tin ở tôi”.