Thật nực cười! Hà Đông là địa bàn của Lý Long Thần, nhỡ tiểu sư thúc xảy ra chuyện ở đây thì ông ấy biết ăn nói sao với sư phụ, vì thế phải tức tốc về ngay.
Ngô Bình: “Ông cứ làm nốt việc đi, không cần về ngay đâu, chuyện ở đây có tôi rồi”.
Lý Long Thần: “Sư thúc, tối nay là đệ tử về rồi, sư thúc phải chờ đệ tử đấy”, Dứt lời, ông ấy cúp máy luôn.
Lâm Bạch đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện: “Đội trưởng, chúng ta phải chờ Lý Long Thần về ạ?”
“Không”, Ngô Bình nói: “Chúng ta đi luôn thôi”.
Mọi người thu dọn một chút rồi ngồi lên ba chiếc xe, đi tới phủ Tử Long.
Phủ Tử Long nằm ở núi Tử Long của Long Thành, trên núi có một ngôi miếu cổ đại, cảnh vật ở đây rất đẹp, là điểm du lịch nổi tiếng. Phủ Tử Long xây mất nửa ngọn núi, còn có một con đường nối thẳng.
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã nhìn thấy một cánh cổng cao lớn, chiếc xe tiến vào bên trong, các công trình kiến trúc ở đây đẹp hết chỗ chê.
Có một người đàn ông đầu trọc đã đứng chờ sẵn ở sân, đó chính là đại đệ tử Hồng Chiến của Lý Long Thần.
Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta vội bước tới vái chào: “Tham kiến sư thúc tổ!”
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Hồng Chiến, sư phụ anh bảo anh ở lại à?”
Hồng Chiến gật đầu: “Thật ra sư phụ mới gọi đệ tử tới để đón sư thúc tổ trước ạ”.
Ngô Bình: “Ừm, người Đông Doanh đâu?”
Hồng Chiến: “Họ đã vào trong rồi, à người của thành phố cũng đến, có thị trưởng, phó thị trưởng và các nhân viên khác”.
Ngô Bình: “Ừ, anh dẫn tôi đi gặp người Đông Doanh đi”.
Hồng Chiến chần chừ nói: “Sư thúc tổ, sư phụ dặn chờ người về thì mới được dẫn sư thúc tổ đi gặp người Đông Doanh”.
Ngô Bình trừng mắt: “Cái gì? Anh nghe lời sư phụ anh, chứ không nghe lời tôi hả?”
Hồng Chiến sơ hãi rồi quỳ xuống: “Sư thúc rổ, đệ tử không dám?”
Ngô Bình: “Đứng dậy nói chuyện”.
Hồng Chiến cười trừ đứng dậy rồi nói: “Sư thúc tổ, người nên chờ sư phụ về thì hơn ạ. Dẫu sao hôm nay người Đông Doanh cũng chỉ chơi bời giải trí thôi, mai mới chính thức đón tiếp”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, anh sắp xếp cho họ đi”.
Hồng Chiến mừng rỡ như trút được gánh nặng: “Vâng, mời mọi người đi theo tôi”.