Ngô Bình cười nói: “Chắc chắn rồi”.
Trình Ngọc Liên nhìn đồng hồ rồi nói: “Gần 11 giờ rồi, chúng ta mau chuẩn bị đến sân bay thôi. Người của thành phố đã xuất phát rồi, chúng ta không thể đến quá muộn được”.
Ngô Bình không muốn đến sân bay nên cười nói: “Để họ đón tiếp ở sân bay là được rồi, khi nào bên ấy sắp xếp xong thì chúng ta qua vẫn kịp”.
Trình Ngọc Liên ngẩn ra: “Đội trưởng Ngô, đây là vấn đề lễ nghi, tôi mong cậu sẽ đi”.
Ngô Bình chợt ôm bungh rồi nói: “Ui cha, tôi bị tào tháo đuổi rồi, chờ tôi một lát”, dứt lời, anh đi luôn vào nhà vệ sinh.
Trình Ngọc Liên tức rn người, chị ta lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó như tố cáo tội trạng.
Cổ Lệ và Vi Lạp mím môi cười, chiêu đau bụng này của đội trưởng hữu dụng thật đấy!
Ngô Bình hạ nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh xuống rồi ngồi lên đó tu luyện.
Trình Ngọc Liên phản ánh với cấp trên xong rồi chuyển đạt các mệnh lệnh cho Ngô Bình, nhưng khi xong việc thì cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Anh Long gọi cho Ngô Bình rồi hỏi: “Này cậu em, hôm nay tôi không đến, mấy anh em chịu khó nhé”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ ấy mà. Anh Long, lần này chắc em sẽ đánh chết một, hai người, như vậy có sao không?”
Anh Long cười phá lên: “Đó là bản lĩnh của cậu, nhưng đừng mong anh khen thưởng”.
Ngô Bình: “Em biết rồi”.
Trò chuyện thêm một lúc thì anh ta nói: “Trình Ngọc Liên kia có ông nội là một nhân vật lớn, cậu nể mặt người ta một chút. À, nhà họ Trình là một gia tộc chính trực, làm việc đứng đắn, cậu có thể kết bạn với chị ta”.
Ngô Bình: “Kết bạn kiểu gì?”
Đoàn Long: “Chồng của Trình Ngọc Liên là Phương Chấn Quốc, họ có một người con trai 17 tuổi, lúc nào cũng cưng như trứng. Nhưng cậu nhóc này mắc một căn bệnh di truyền nên không sống được quá hai mươi tuổi. Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho con trai họ thì nhà họ Phương và nhà họ Trình sẽ vô cùng biết ơn cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Phương Chấn Quốc là người như thế nào?”
Đoàn Long: “Thế lực của nhà họ Phương ngang với nhà họ Triệu, Phương Chấn Quốc và con trai anh ta đều là con độc đinh đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, để em thử xem sao”.