Chương 821
Lãnh Như Yên đảo mắt đáp: “Anh khảo sát thì có tác dụng gì, anh có phải nhà địa chất học đâu”.
Ngô Bình cười đáp: “Nhưng thị lực của anh rất tốt, vừa nhìn là biết dưới đất có gì”.
Lãnh Như Yên đương nhiên không tin lời anh, cô chỉ cho là anh đang nói đùa. Nhưng sao cô có thể ngờ được là anh có đôi mắt thấu thị có thể thực sự nhìn thấy những thứ nằm sâu dưới lòng đất!
Chẳng mấy chốc họ đã tới nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh ở Thành Tây, là một căn nhà lớn có năm cổng vào, diện tích ít nhất phải ba nghìn mét vuông.
Ngoài cửa nhà họ Lãnh có hai con sư tử đá trông rất hùng dũng, giống như những vương phủ thời cổ đại vậy.
Ngô Bình lái xe vào bên trong, Lãnh Kình Phong đã đứng đón, đằng sau lưng là Liễu Thị và Lãnh Như Bình.
Điều khiến Lãnh Như Yên ngạc nhiên là Lãnh Như Bình lại tươi cười đon đả nói: “Anh rể, chị, hai người về rồi”.
Lãnh Như Yên cảm thấy rất không quen, cô nhìn Lãnh Như Bình bằng ánh mắt hồ nghi. Lãnh Như Bình vẫn cười đon đả, kéo tay Lãnh Như Yên nói: “Chị à, em có chuyện muốn nói với chị, đi theo em”.
Lãnh Kình Phong thì mời Ngô Bình vào phòng khách. Trong phòng khách còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo. Ngô Bình bước vào, ông ta chỉ liếc nhìn một cái rồi không có biểu cảm gì khác.
Lãnh Kình Phong hắng giọng một cái, nói: “Nguyên Cát, đây là Ngô Bình”.
Người đàn ông trung niên kia tên là Lãnh Nguyên Cát, em trai Lãnh Kình Phong. Sản nghiệp nhà họ Lãnh đa số do ông ta quản lý. Ông ta đặt tờ báo xuống, không đứng dậy mà chỉ nói: “Xin chào, mời ngồi”.
Lãnh Kình Phong cảm thấy hơi bực dọc, nhưng vẫn tiết chế lại. Ông ta cười nói với Ngô Bình: “Tiểu Ngô, cháu đừng để bụng, đây là em trai ruột chú Lãnh Nguyên Cát”.
Ngô Bình cũng chẳng để bụng, gật đầu với Lãnh Nguyên Cát rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhìn thấy Lãnh Như Yên, Lãnh Nguyên Cát đột nhiên nói: “Như Yên, cháu và bố cháu đều ở đây nên chú sẽ nói luôn”.
Lãnh Kình Phong hơi ngạc nhiên: “Nguyên Cát, có chuyện gì vậy, không thể đợi đến lúc ăn cơm rồi nói sao?”
Lãnh Nguyên Cát đáp: “Anh à, em không ở lại ăn cơm đâu, lát nữa em phải đi dự tiệc rồi”.
Lãnh Như Yên nhìn chú mình, trong lòng dấy lên một dự cảm ông lành. Cô đáp: “Chú Hai, chú nói đi”.
Lãnh Nguyên Cát thở dài: “Mấy năm nay đều là chú chạy tới chạy lui để quán xuyến việc nhà. Bố cháu chỉ một lòng tu luyện, không quản cũng chẳng hỏi tới. Như Yên cháu có năng lực nhưng tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa thể làm nên việc lớn. Hai năm nay thị trường không tốt, ngành nhôm điện phân lỗ nặng, chúng ta cũng tổn thất nặng nề”.