Chương 807
Vương Văn liền tỏ vẻ khinh miệt, cười lạnh nói: “Sao hả, sống khổ sở quá nên tới tìm chúng tôi mượn tiền chứ gì?”
Hạ Minh Ngọc tức tới nỗi mặt trắng bệch, nói: “Mượn tiền sao? Bà đùa cái gì thế, bây giờ tôi nhiều tiền tới nỗi không biết tiêu gì đây này”.
Sau đó bà ấy chỉ vào căn nhà sang trọng bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, căn nhà đẹp nhất to nhất của khu này, căn biệt thự số một của Thái Khang chính là của nhà tôi! Nhìn lại cái căn nhà bé tí của bà đi, còn chưa to bằng một nửa nhà tôi”.
Vương Văn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã cười lạnh, bà ta không tin. Bà ta đã cho người nghe ngóng rồi, tuy Hạ Minh Ngọc có cuộc sống khá tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ có khoảng mười triệu tệ, tuyệt đối không mua nổi căn nhà hàng tỷ như thế này. Đừng nói là Hạ Minh Ngọc, ngay cả chồng bà ta cũng không có nhiều tiền để mua nhà thế này.
“Bà cho rằng đứng trước căn nhà là sẽ thành chủ căn nhà sao? Hạ Minh Ngọc, trời còn chưa tối mà bà đã bắt đầu nằm mơ rồi à?”, Vương Văn châm chọc bà ấy.
Ngô Bình không biết người tên Vương Văn này, liền nói: “Chúng ta đi vào thôi”.
Anh đi tới mở cửa ra khiến Vương Văn kinh ngạc. Bà ta đi tới cười hỏi: “Chàng trai, căn nhà này của cháu sao?”
Bà ta đã từng nghe người ta nói chủ nhân căn biệt thự số một này không hề đơn giản, không ngờ lại trẻ như thế.
Hạ Minh Ngọc cười lạnh: “Chàng trai cái gì, đó là con rể của tôi, bạn trai của Tiểu Ninh nhà tôi. Con rể tôi đã mua tặng căn nhà này cho Tiểu Ninh”.
Hạ Ninh sững sờ, mà Ngô Bình cũng thế, nhưng anh hiểu ngay Hạ Minh Ngọc cố ý nói thế để lấn át người phụ nữ kia.
Vương Văn sửng sốt không thôi, chẳng lẽ là thật sao?
Ngô Bình không tiện nói trắng ra, chỉ đành bảo Hạ Ninh: “Chúng ta vào trước đi”.
Hai người vào nhà trước, Hạ Minh Ngọc thì vẫn đứng ngoài cổng. Bà ấy không phải người phụ nữ ham hư vinh, nhưng nếu có thể chọc tức người phụ nữ chết tiệt này thì nói dối chẳng làm sao cả.
Vương Văn hừ lạnh: “Bạn trai cũng đâu phải là con rể, không chừng ngày mai lại chia tay ấy mà”, nói xong bà ta nói với con gái: “Chúng ta đi”.
Khi hai người đã đi xa, Hạ Minh Ngọc mới quay người đi vào nhà. Bà ấy rất ngại, nói: “Tiểu Ngô, vừa nãy cô chỉ muốn chọc tức Vương Văn thôi, cháu đừng để ý nhé. Năm đó bà ta cướp đi tất cả mọi thứ của cô, cô không thể cho bà ta biết giờ cuộc sống của cô không bằng bà ta”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô ơi, không sao đâu ạ. Cháu không ngờ là trùng hợp đến thế, hóa ra họ cũng ở đây”.
Hạ Minh Ngọc thở dài: “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà”.
Ngô Bình pha trà cho hai người rồi nói chuyện phiếm với Hạ Ninh. Hạ Ninh rất thẳng thắn và nghiêm túc, cô ấy chỉ toàn nghĩ về chuyên ngành, chẳng rành chuyện tình cảm, hoàn toàn không có hứng thú với yêu đương.
Thế nên một khi hai người nói đến chuyên ngành là hai mắt cô ấy sáng lên. Ngô Bình rất khâm phục lượng kiến thức chuyên ngành của cô ấy, rất thiết thực, suy nghĩ cũng rất rộng mở.
Hạ Minh Ngọc vốn còn đang lo lắng hai người sẽ không bắt chuyện được thì bà ấy đã tốn công vô ích. Nhưng bây giờ hai người lại nói rất hợp nhau, nhưng hai người nói gì bà ấy hoàn toàn không hiểu.
Sau khi Ngô Bình được truyền thừa y đạo thì đã đọc được rất nhiều các tác phẩm nổi tiếng về y học trong tù, nhờ vào năng lực đã đọc là không quên mà lượng tri thức của anh vô cùng rộng, khiến một người học giỏi như Hạ Ninh cũng phải thán phục.
Họ nói chuyện suốt một tiếng, Ngô Bình thấy có thiện cảm với Hạ Ninh, anh thấy cô rất có thành tự về mặt y học.
Lúc này Hạ Ninh đột nhiên hỏi: “Ngô Bình, anh không thường xuyên ở đây sao?”