"Nguyệt Quân đại nhân, ba dị tộc lớn ở phía nam đã đầu hàng Hoang Thần. Hoang Thần rất mạnh mẽ, hẳn là có thực lực của Thánh Hoàng cấp bai"
Ngô Bình: “Đó chính là cường giả Tê Thiên Cảnh, bên đó có bao nhiêu Hoang Thần?”
Quốc chủ: “Có một Hoang Thần, nhưng cũng có rất nhiều cao thủ lợi hại của các tộc đi theo nó, ví dụ như ba dị tộc lớn đều bị hai cường giả dị tộc và một vị Thần tộc khống chế”.
Ngô Bình: "Ồ, có cả Thần tộc sao? Tên là gì?"
"Nguyệt Quân đại nhân hẳn đã nghe nói qua về Thần tộc kia, chính là Diệp Phục Thiên."
Ngô Bình có chút kinh ngạc: "Người này đã gia nhập Thần tộc, tại sao lại chạy. đến chỗ Hoang Thần?"
Quốc chủ: “Nghe nói hắn bị Thần tộc tẩy chay, dù sao hắn cũng không phải là Thần tộc thật sự, chỉ là thay đổi nửa chừng thôi, bị tẩy chay cũng là chuyện bình thường”.
“Ba dị tộc này có bao nhiêu quân?” Quốc chủ: "Tổng cộng ít nhất cũng có tới 1500 vạn. Điều này không quan trọng, quan trọng là sức mạnh của Hoang Thần rất đáng sợ, chúng ta không ai có
thể đánh bại được, vì vậy mới phải mời Nguyệt Quân đại nhân ra mặt."
Ngô Bình nói: “Đúng là các ngươi không thể đối phó với một cường giả Tề Thiên Cảnh được”.
Vì vậy, anh đã kích hoạt một tấm thần phù, bóng của Nguyệt Thần ngay lập tức được chiếu xuống. Đây là phương thức liên lạc giữa anh và Nguyệt Thần, chỉ có anh mới có quyền hạn, ngay cả Quốc chủ cũng không có quyền hạn như vậy.
Nguyệt Thần cười nói: "Phu quân, ngươi gọi ta làm gì?” Các Quốc chủ hoảng sợ vội vàng quỳ xuống bái lạy.
Ngô Bình: "Ngươi hản là biết có Hoang Thần đang hoạt động, ta muốn hỏi xem Hoang Thần này có phải là quái vật do Thần tộc các ngươi tạo ra không?”
Nguyệt Thần nhẹ nhàng thở dài: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Năm đó có một vị Cổ Thần muốn tạo ra sinh mệnh mạnh mẽ hơn nên đã dung hợp huyết mạch của Hoang Thần và Thần, tạo thành một loại quái vật. Nhưng sau đó mới phát hiện ra Hoang Thần rất khó kiểm soát nên chúng ta đã từ bỏ một loạt kế hoạch. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn có hai mươi Hoang Thần đã trốn thoát và phân tán khắp nơi, đa số chúng đều đã ẩn nấp, sau đó một số Hoang Thần đã bị săn lùng. Trước mắt hẳn là chỉ có mười ba Hoang Thần ở bên ngoài."
Ngô Bình: “Ta đã săn giết một con Hoang Thần trên Thiên Giới, hẳn là một trong số đớ”.
Nguyệt Thần: "Vậy là còn mười hai con nữa."
"Nguyệt Thần thê tử, ta giao Hoang Thần này cho ngươi. Tuy nhiên, lần này ta muốn nó sống, ta muốn nhân cơ hội tước đoạt sức mạnh của nó và dùng nó để luyện chế một loại đan dược."
Nguyệt Thần nhìn anh: "Bắt sống cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn luyện chế loại đan dược nào không?"
Ngô Bình: “Cứ gọi là Hoang Thần Đan đi. Nếu uống viên đan dược này sẽ có. được thân thể của Hoang Thần. Tuy không bằng Hoang Thần thật nhưng khi kết hợp với công pháp của Nhân tộc thì có thể tiến bộ rất nhiều trong tu hành."
Ánh mắt Nguyệt Thần sáng lên: “Vậy thì viên Hoang Thần Đan này có tác dụng với Thần tộc không?”
Hai người thương lượng và cuối cùng quyết định Nguyệt Thần sẽ lấy một phần ba.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Nguyệt Thần đã tự mình xuống Bách Vạn Đại Sơn ở phía nam, sức mạnh khủng khiếp của cô ta khóa chặt vào một Hoang Thần.
Hoang Thần này mạnh hơn một chút so với Hoang Thần bị Ngô Bình giết, nhưng nó vẫn không phải là đối thủ của Nguyệt Thần. Mọi sinh vật ở đại lục Thánh Cổ đều nghe thấy một tiếng gầm kinh khủng, mặt đất rung chuyển, gió mây đổi màu.
Mấy phút sau, Ngô Bình đột nhiên bay ra khỏi hoàng cung và đi đến một sơn cốc. Trong sơn cốc, một con quái vật cao hàng trăm thước nằm đó, toàn thân bị ánh trăng trói buộc, không thể cử động, chỉ có thể gầm lên hung ác với Nguyệt Thần ở giữa không trung.