Trước kia, tại Đại Thành Vương triều có tám vương quốc nhỏ, về sau Đại Thành Vương Triều thống nhất mấy nước xung quanh nhưng dân tộc bên trong lại có nhiều thành phần rất phức tạp, cộng lại cũng có hơn hai trăm dân tộc. Mà những dân tộc này không chỉ không hiểu ngôn ngữ của nhau, ngay cả chữ viết cũng không giống. Cho nên thật ra Đại Thánh Vương Triều không đoàn kết, khác hoàn toàn với Tống hay Hạ quốc thống trị bền chặt một cõi.
Do thống trị không bền, nên tà giáo mới lợi dụng sơ hở này mà lên vào. Năm mươi năm trước đây, có người sáng lập ra Nguyên Thần Giáo, cũng có bài Giáo ca.
Ngô Bình vừa đến Đại Thành đã thấy khắp nơi đều là tín đỡ của giáo hội, dân chúng ở đây đã trở thành tính đồ của Nguyên Thần giáo tám chín mươi phần trăm rồi. Anh nghe được họ hát Giáo ca rất thú vị.
Nguyên Thần có linh, xuất hiện bất cứ đâu.
Nghìn đầu, nghìn mắt, nghìn chân.
Cai quản đất trời, thông cả thiên văn trên trời dưới đất
Sừng sững đứng thắng, ngoài mười ngón tay.
Chỉ có Nguyên Thần nắm giết tất cả.
Vừa là quá khứ, vừa là tương lai.
Chỉ có Nguyên Thần là kẻ đứng đầu bất tử:
Ngài nhận sự hy sinh và sự thăng trầm của thế giới xung quanh.
Ngô Bình nghe đám tín đồ giáo hội hát vài lần cũng cảm thấy những lời Nguyên Thần dạy cho họ còn thua xa cả Phật Môn, nhưng lại có vài chỗ giống.
Anh bay đến một căn phòng đang giảng kinh, chỉ thấy trên đài cao một nghìn mét có một tu sĩ đang ngồi xếp bằng, thẳng lưng đang giảng kinh cho mười vạn giáo đồ phía dưới. Giọng nói của tên này rất có uy lực, đến mức không cần sử dụng trang bị khuếch đại âm thanh cũng khiến cho mười vạn người đang ngồi nghe rõ từng chữ từng câu.
Ngô Bình nghe một lúc mới chỉ một ngón tay ra, ý nghĩ của anh lập tức bám vào cơ thể của tên kia. Tu vi của tên giảng kinh này cũng chỉ mới Bí Cảnh, nên Ngô Bình không chút đắn đo sử dụng thuật của mình lên người hắn ta.
Sau một phút, người kia đang nói kinh văn lại nói Về Kinh Phật. Mà những lời này do Ngô Bình nói ra, mỗi một câu đều có thể xuyên vào lòng người, mở mang trí tuệ của chúng sinh.
Đám giáo đồ nghe giọng nói khác lạ lập tức ngây ngất, nhưng nhanh chóng đầm chìm trong lý lẽ của Phật giáo, ngay cả thể xác và tinh thần đều vui mừng đến không thể tả nối
Sau vài phút giảng, trên bầu trời lại xuất hiện một Thiên nữ với cánh hoa bay phấp phới, cùng với vô số người thối tù gõ trống, những đóa hoa sen nở rộ từ dưới mắt đất và mùi hương thơm từ trời ập đến.
Băng cách này, Ngô Bình chỉ giảng kinh Phật một lần đã thu hút được mười vạn tín đồ. Khi anh giảng đến một nửa, anh đã thay thế cho tu sĩ kia và ngồi giảng kinh Phật đầy nghiêm túc.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có người tức giận quát: “Tà đạo to gan dám mê hoặc chúng sinh ngay lúc đang giảng kinh, giết!"
Một thanh đao xuất hiện trên bầu trời, chém mạnh về phía anh. Ngô Bình chỉ đưa một ngón tay lên chỉ, một ngón tay màu vàng lập tức ấn vỡ ánh đao ra khiến người rút đao phun ra ngụm máu tươi và rơi xuống mắt đất như một ngôi sao chổi xẹt qua.
Sau đó Ngô Bình lại tiếp tục giảng kinh trên đài cao, các tín đồ tà giáo xung quanh nghe tiếng đến đầy càng ngày càng nhiều, họ tụ tập bao quanh vòng ngoài vòng trong dày kín. Con số cứ thế tăng lên, hai mươi vạn người, ba mươi vạn người đến cả tám trăm vạn dân chúng trong thành này đều đứng ở trên mái hiên nghe lời giảng.
Ngô Bình giảng kinh Phật, từng chữ từng câu anh nói ra đều truyền vào tai mọi người, mọi người đều cúi rạp đầu xuống mặt đất bài phục như nghe được âm thanh vô tận không bao giờ mất đi.
Lúc này có một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trong không trung đầy giận dữ, quát Ngô Bình: “Yêu tà còn chưa dừng lại!"
Ngô Bình nhìn thoáng qua mặt người kia, rồi bình thản nói: “Ngươi là giáo chủ của Nguyên Thần à? Giáo phái của ngươi mới là tà giáo, bây giờ tà giáo các ngươi quỳ xuống bái bản sư thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!”
Gương mặt người kia càng tức giận hơn nói: “Bổn giáo chủ muốn diệt ngươi!"
Sau đó gương mặt người kia há mồm bản ra một ngọn lửa màu đen muốn thiêu Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ thổi một hơi với ngọn lửa, nó đã bị dập tắt đồng thời một tia kiểm đánh trúng vào mặt người kia, mặt người kia lập tức kêu lên thẳm thiết rồi một bóng người rơi từ trên trời xuống.
-Tu vi của tên giáo chủ này cũng chỉ đạt đến Thần Thông Cửu Cảnh thôi, nhưng tên này có giữ mấy món pháp khí ghê gớm nên các tu sĩ dưới Đạo Cảnh không thể nào đánh thẳng hẳn ta được.
Tu sĩ Đạo Cảnh ở Thế Tục Giới rất ít, dù có cũng không thể sử dụng các chiêu thức thần thông, nếu không sẽ bị nha môn Thiên Tuần trách phạt.
Ngô Bình nhìn lại chỉ thấy tên giáo chủ Nguyên Thần này mới bốn mươi, râu ria vẫn đen láy, da mặt rất trắng, trông khá tuấn tú. Nhưng đôi mắt của hắn ta lại đây ác độc và âm u.
Ngô Bình ấn nhẹ vào giữ chân mày của tên này, sử dụng một trong các chiêu thức thần thông tên “Phật Độ Hữu Duyên” của Phật Môn lên người hẳn ta. Ngay tức thì cơ thể giáo chủ Nguyên Thần này run lên, ánh sáng Phật bao lấy cơ thể của hẳn ta rồi dàng lóe sáng rực rỡ, mở ra trí tuệ mới cho hắn ta.
Hắn ta quỳ rạp xuống đất, thành kính nói với Ngô Bình: “Bái kiến Phật sư!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đã truyền thụ tâm pháp Phật Môn cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi phải đưa Phật hiệu tỏa sáng rộng rãi như ánh dương, Nguyên Thần giáo cũng nên sửa thành một tên khác, cứ lấy là Thiên Phật giáo đi”
“Vâng, đệ tử tuân lệnh” Giáo chủ Nguyên Thần cung kính rồi và thầm nghĩ, từ giờ trở đi hẳn ta chính là giáo chủ của Thiên Phật giáo rồi!
Ngô Bình giải quyết xong mọi việc cũng quay về Đệ Nhất Kiếm Tông để bế quan một thời gian, anh sẽ quay lại đây kiếm tra sau một đoạn thời gian nữa. Nếu Thiên Phật giáo thuận lợi phát triển anh sẽ mượn lực lượng các Phật đồ xây dựng chùa Thiên.
Trước đây, anh đã vào Thánh Vương Cảnh, hiện tại đánh sâu vào Đạo Cảnh Thập Trọng dễ dàng như nước chảy hoa trôi. Đạo Cảnh Thập Trọng còn được gọi là Thiên Quan Cảnh!
Cửa ải lần này phải sử dụng sức mạnh to lớn của bản thân ra phá vỡ Thiên quan!
Nhưng Thiên quan có Cửu Trọng, đại diện cho Cửu Trọng Thiên! Mỗi một tu sĩ chỉ có cơ hội đánh sâu vào Thiên quan cảnh một lần duy nhất, mà nói thật thì chỉ có ba mươi mấy phần trăm tu sĩ ở Đạo Cảnh Cửu Trọng có cơ hội phá vỡ Thiên quan Nhất Trọng thôi!
Thiên quan Nhị Trọng rất khó bị đánh vỡ, nó còn mạnh hơn gấp hai ba lần với Nhất Trọng!
Bởi vậy tất cả các tu sĩ Đạo Cảnh Thập Trùng khắp thiên hạ, có chín mươi chín phần trăm phải dừng biết trước Thiên quan Tam Trọng, mà tu sĩ Đạo Cảnh đánh vỡ được Thiên quan Tứ Trọng cũng có không phẩy không một phần trắm
Do cơ hội này chỉ có một lần, nên tất cả tu sĩ muốn vượt qua Thiên quan đều rất cẩn thận có thể chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi nhưng vẫn không vội vàng thăng cấp lên. Vậy nên trên lịch sử tu hành dài dòng và buồn chán của Nhân tộc trong Kỷ Nguyên hiện nay, người mất nhất cũng chỉ là tu sĩ phá vỡ được Thiên tầng thứ bảy! Vả lại, chỉ có một người!”
Dù tư chất trời phú hơn người như Không Thủy Thiên Thôn, Ngọc Hoàng Thiên Tông cũng chỉ phá vỡ được Thiên Lục Trọng! Nhưng cấp bậc này đã rất khó đạt được rồi, với lại ngay cả trong Lục Trọng muốn tăng cao hơn cũng cũng khó gấp bốn mươi năm mươi lần vượt qua Thiên Tam Trọng!
Đương nhiên nếu lúc trước Không Thủy Thiên Tôn có thể tiếp tục thăng cấp lên một chút, có lẽ cơ hội ông ấy đánh Thiên tăng thứ bảy sẽ cao hơn. Nhưng ông ấy không làm thế vì chuyện này quá nguy hiểm, ông ấy sẽ không mạo hiểm như vậy.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!