“Quỳ xuống”. Ngô Bình lạnh lùng nói. Chỉ một câu này, những thị vệ đó lập tức quỳ trên mặt đất, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngô Bình hỏi thị vệ dẫn đầu kia: “Trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế ở đâu?”
Lời anh nói, mang theo một loại ma lực, thị vệ dẫn đầu ngoan ngoãn trả lời: “Hoàng đến bị võ tướng khống chế, giam lỏng ở Ngự Thư Phòng”.
“Võ tướng muốn làm gì?” Ngô Bình lại hỏi.
Thị vệ dẫn đầu: “Tiểu nhân không biết”.
Ngô Bình không để ý đến ý đến hắn ta nữa, lập tức đi cùng với Triệu Vân Cơ đến Ngự Thư Phòng. Lúc cách Ngự Thư Phòng một khoảng, thì nghe thấy ở phía sau có người nói: “Vân cơ công chúa, tốt nhất là người nên trở về đi!”
Nghe thấy giọng nói này, Triệu Vân Cơ đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người trung niên mặc đạo bào màu tím bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau.
“Quốc sư! Ông là người của võ tướng?” Triệu Vân Cơ tức giận hỏi.
Người này chính là quốc sư của Nước Tống, Trương Thế Tu, tu vi cao thâm, có được sự tin cậy vô cùng cao của Tống đế.
Trương Thế Tu lạnh lùng nói: “Công chúa, võ tướng bị người ta thao túng, làm như thế cũng là vì bất đắc dĩ, không phải là mong muốn của hắn. Ngay cả ta cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của người đó”.
Triệu Vân Cơ áp chế lửa giận xuống, hỏi: “Người đứng sau là ai?”
Quốc sư lắc đầu: “Ta không thể nói. Bối cảnh của người đó vô cùng mạnh mẽ”.
Ngô Bình: “Người có đại năng lực, không được can thiệp vào thế tục”.
Quốc sư liếc nhìn Ngô Bình một cái, nói: “Ngài chính là vị công tử Lý Huyền Bắc kia à? Ta khuyên Lý công tử nên đưa theo công chúa rời khỏi Nước Tống, đi càng xa thì càng tốt”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn thử được người kia có lai lịch như thế nào, tôi sẽ không đi”.
Quốc sư nhíu mày: “Lý công tử, nghe nói thân phận của ngài không đơn giản, là đệ tử của đại tông môn. Nhưng mà cho dù có là như thế, công tử tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của người đó”.
Ngô Bình cực kỳ không kiên nhần, lạnh lùng nói: “Người đó là cường giả Tê Thiên Cảnh?”
Quốc sư sửng sốt, Tê Thiên Cảnh? Một tu sĩ cấp bậc như ông ta, thậm chí còn không biết trên đời này có Tê Thiên Cảnh.
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Hoặc là người đó là chuyển thế của Thiên Đế?”
Quốc sư lập tức nói: “Nếu như Lý công tử nhất định muốn biết thì ta sẽ tiết lộ một ít. Cha của người kia, là tuyệt nhất luyện đan sư của Tiên giới, mẫu thân của người kia, lại còn là một cường giả Hỗn Độn Ngũ Trọng”.
Ngô Bình nghe thấy những lời này thì không khỏi lắc đầu:
“Một kẻ Hỗn Độn Ngũ Trọng, không có gì ghê gớm. Hơn nữa, đệ nhất luyện đan, tuy tôi không dám tự cho mình như thế, nhưng cũng không tin có người có thể vượt qua được tôi”.
Quốc sư ngây cả người: “Lý công tử cũng là luyện đan sư?”
Ngô Bình: “Tôi hỏi ông, người đó tên là gì, hắn làm như vậy là có mục đích gì?”
Triệu Vân Cơ nói: “Quốc sư, sư tôn của Lý công tử là cường giả Tê Thiên Cảnh. Bây giờ ở Nhân tộc, chỉ có ba vị cường giả Tê Thiên”.
Trong lòng quốc sư chấn động mãnh liệt, ông ta lập tức. nói: “Lý công tử, người đó tên là La Hàn! Cha ruột của hắn ta là Bát Tử Đỉnh luyện đan sư, La Vân Thiên, mẹ của hắn ta là cường giả Hỗn Độn Mặc Ngọc Đạo Tôn”.
Ngô Bình lục lại trong trí nhớ một chút, nhưng lại không có ấn tượng gì cả: “Nếu như là Bát Tử Đỉnh luyện đan sư thì tôi hắn phải nghe qua một chút mới đúng”.
Quốc sư nói: “Nghe nói, vị La Vân Thiên kia mới tấn chức cách đây không lâu”.
Ngô Bình: “Hắn là như thế. Một kẻ Bát Tử Đỉnh đan sư, vậy mà dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất luyện đan sư, da mặt cũng dày thật”.
Quốc sư không đoán ra được thân phận của Ngô Bình, vì thế tiếp tục nói: “La Hàn không chế Nước Tống, là muốn mượn sức mạnh của Nước Tống, tìm kiếm một món báo bối ở trong quốc cảnh. Nhưng cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình: “Đi gặp Tống Đế trước”.
Quốc sư do dự một lát, sau đó gật đầu thật mạnh: “Mời theo ta”.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đi đến Ngự Thư Phòng, thủ vệ ở trước cửa nhìn thấy quốc sư dẫn người đến đây, chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì cả.
Sau khi tiến vào Ngự Thư Phòng, Triệu Vân Cơ lập tức nhìn đó viết thư, từng nét bút vô cùng
nghiêm túc. Nghe thấy động tĩnh, ông ấy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là bình tĩnh hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Triệu Vân Cơ vội vàng nói: “Phụ hoàng!”
Tống Đế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy con gái và Ngô Bình, cuối cùng trên mặt ông ấy cũng lộ ra nụ cười tươi: “Vân Cơ, sao lại đứa lại đến đây?”
Triệu Vân Cơ: “Vốn dĩ con định trở về chúc thọ mẫu hậu, không ngờ được lại gặp phải loại chuyện này. Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Tống Đế xua xua tay: “Ta không sao, tuy võ tướng giam lỏng ta, nhưng cũng tính là cung kính với ta”.
Nói xong, ông ấy nhìn về phía quốc sư, quốc sư vội vàng nói: “Bệ hạ, ta đã khuyên công chúa rời đi, nhưng công chúa và Lý công tử đều cự tuyệt”.
Tống Đế thở dài, nói: “Hai đứa thật sự không nên trở về. Người đó chỉ muốn mượn sức mạnh của Nước Tống để làm một chuyện. Sau khi làm xong thì hắn ta cũng sẽ rời đi ngay lập tức”.
Ngô Bình: “Nếu như tôi đã biết, thì sẽ không chấp nhận hắn ta giương oai”.
Nói xong, anh vung tay lên, cấm chế xung quanh Ngự Thư Phòng lần lượt nổ mạnh, từng làn sóng xung kích cực lớn khuếch tán đến bốn phương tám hướng, rất nhanh đã kinh động đến cao thủ ở xung quanh.
Chỉ trong thời gian mấy phút, bốn gã cao thủ Đạo Cảnh đã đến hiện trường.
“Quỳ xuống”. Ngô Bình lạnh lùng nói.
Anh chỉ nói một câu thôi, bốn vị cường giả Đạo Cảnh ngũ trọng đều lần lượt quỳ rạp xuống đất.
Ngô Bình hỏi quốc sư: “Cái tên La Hàn kia ở chỗ nào?”
Quốc sư: “Võ tướng đi cùng với bọn họ, đi tìm móm bảo bối kia”.
Ngô Bình: “Đưa tôi đi!”
Ở biên cảnh phía tây nam của Nước Tống, trong một thung lũng dài, võ tướng chỉ huy ba mươi vạn danh sĩ binh, sóng bước đi từ bên này sang phía bên kia của thung lũng, bọn họ đều cúi đầu, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
Ngô Bình và quốc sư đi đến cách đó không xa, hai người dừng ở bên trong một bụi cỏ. Ngô Bình nhìn thoáng qua, hỏi: “Bọn họ tìm đồ ở đó?”
Quốc sư gật đầu: “Chắc là thế”. Sau đó ông ta chỉ chỉ vào mấy người ở bên ngoài, trong đó có một người mặc trường bào màu trắng, mặt như quan ngọc.
“Người đó chính là La Hàn”. Quốc sư nói.
Bỗng nhiên, trong mấy chục vạn binh lính, có một người hưng phấn giơ tay phải lên, tay trái của hắn ta còn đang cầm một thứ.
La Hàn lập tức chạy vọt đến, đưa tay nhận lấy món đồ. trong tay của người lính, hai mắt sáng lên, hắn ta nói lớn: “Khen thưởng hắn một tỷ!”
Võ tướng lập tức nói: “Khen thưởng một tỷ! Các ngươi đều tìm cho cẩn thận, nhất định không được bỏ lỡ cơ hội phát đạt!”
Ngô Bình lập tức biến mất, trong nháy mắt đi đến bên cạnh La Hàn, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay hắn ta. Đó là một cái xương ngón tay của nhân loại, trong suốt như ngọc, phát ra một hơi thở không biết tên.
Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Đây là bảo bối mà ngươi muốn tìm?"
La Hàn đột nhiên xoay người, sau đó lập tức nhìn thấy Ngô Bình, hẳn ta lạnh giọng, hỏi: “Ngươi là ai?”
Đồng thời, khí tức của cường giả Hỗn Độn xuất hiện, một nữ tu trẻ tuổi đứng ở trước mặt Ngô Bình, người này chính là mẹ của La Hàn, Mặc Ngọc Đạo Tôn.
Mặc Ngọc Đạo Tôn mặc một cái đạo bào màu đen, bà ta rất xinh đẹp, là một đại mỹ nữ, chỉ là đôi mắt lại lạnh băng.
Ngô Bình: “Đừng căng thẳng, chỉ là tôi tò mò mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!