Hiện tại, cuộc chiến tranh đã nghiêng phần thắng hẳn về một bên. Ngô Bình chỉ mất một nửa giờ đã tiêu diệt ba mươi vạn Huyết tộc đại quân, Quỷ Thánh Kiếm cũng hút no máu tươi rồi. Bên trong ba mươi vạn Huyết tộc đại quân còn có rất nhiều cao thủ Bá tước, Công tước, cũng bị giết sạch.
Bên kia, Huyết tộc đại quân phái ra tám mươi vạn đại quân tiếp viện nhưng bị Giáo chủ Thái Hoàng dẫn đầu đại quân chặn lại, đang chém giết. Ngô Bình giết đại quân Huyết tộc đang canh giữ khoáng sản, rồi dẫn binh về phía bắc hợp binh với Giáo chủ Thái Hoàng cùng đánh địch.
Năm mươi vạn đại quân của Ngô Bình gia nhập chiến đấu, đã khiến quân địch không đấu lại, mười mấy vạn xác chết la liệt trên sa trường. Trận chiến đại bại! Nhân tộc diệt được địch, nhận được thắng lợi tuyệt đối!
Sau đó Ngô Bình để lại ba mươi vạn Huyền Bình quân giữ mỏ vàng hang Bạch Hổ Linh, còn mình quay trở lại Thái Hoàng Giáo tiếp tục bồi dưỡng Huyền Bình quân mới. Anh mất hai ngày đã tăng mười vạn lính cho Huyền Bình Quân, giúp số lượng quân Huyền Bình vượt qua sáu mươi vạn.
Ngày chiến đấu hôm sau, Huyết tộc cử sứ giả đến, hai phe ký hiệp ước. Huyết tộc đồng ý từ bỏ khoáng sản, mà Nhân tân cũng sẽ không tấn công vô cơ vào Huyền tộc nữa. Đương nhiên, hiệp ước này cũng chẳng có bất kỳ sức mạnh nào.
Ngô Bình quay về doanh trại ngày thứ ba, đã cảm thấy mình chuẩn bị hoàn hảo rồi nên chuẩn bị thăng sâu vào Đạo Cảnh tầng một!
Đạo Cảnh Nhất Trọng còn có thể gọi là nhập Đạo, cái này đơn giản là tự tìm một Đại Đạo pháp tắc phù hợp với bản thân để nghiên cứu, tìm hiểu và học được nội dung bên ngoài Đại Đạo. Sau đó khai sáng ra Đạo thuật, nhưng tụ Đạo Thai sinh ra Đạo Anh.
Nhập Đạo Nhất Trọng là đơn giản nhất, cũng là bước khó nhất. Đối với một số người có thể điều chế ra thuốc để nhập đạo thành công, nhưng vài người khác thì có tu luyện cả đời cũng không thành công được! Mỗi người đều bị sức mạnh Đại Đạo tác động khác nhau, cách hiểu cũng khác nhau nhưng đa phần suốt cuộc đời con người đều không có cách nào bước vào Đạo Cảnh.
Ngô Bình đến chỗ tu luyện, trên đỉnh đầu xuất hiện một Thần Môn thật lớn. Cửa của Thần Môn mở ra, trong cánh cửa là duy độ tối cao. Mà trong duy độ tối cao có rất nhiều Đại Đạo, mỗi cái đều thuộc Đại Đạo cấp cao!
Đại Đạo trên thế giới này chia làm mười phẩm, từ nhất phẩm đến thập phẩm, Đại Đạo nhất phẩm là khó tìm hiểu nhất, còn thập phẩm làm bậc dễ tìm hiểu, nhưng hai bậc này khác nhau một trời một vực. Ngô Bình nhờ Thần Môn liên kết với duy độ tối cao, nên anh vừa bước vào đã tiếp xúc đến cấp thấp nhất cũng đến †ứ phẩm. Đa phần những tu sĩ vừa mở bước vào Đại Đạo đều nằm dưới ngũ phẩm, người ngoại lệ cũng là trăm dặm mới tìm thấy một. Đại đạo tứ phẩm, có thể nói là tìm ngàn dặm cũng không thấy một bóng!
Ý thức của Ngô Bình bước vào duy độ tối cao, cảm nhận được rất nhiều Đại Đạo. Anh có thể cảm nhận được, Đại Đạo nhất phẩm, nhị phẩm và số lượng lớn Đại Đạo tam phẩm và tứ phẩm. Nhưng trừ những thứ này thì anh còn cảm thấy trong duy độ tối cao, còn có một Đại Đạo cao cấp hơn tất cả rất mờ nhạt, Đại Đạo. này có thể hưởng ứng với Thiên Phẩm pháp tắc mà anh đã tu luyện! Có nghĩa là là Thiên Phẩm pháp tắc được xuất phát từ Đại Đạo cao cấp này.
“Đại Đạo này chắc là Vô Thượng Đại đạo rồi, Đại Đạo chí tôn, thống lĩnh vạn đạo!”. Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên.
Từ trước đến giờ, anh dốc hết sức để tìm ấy vậy mà không chạm được đến. Nó khiến anh cảm giác như Vô Thượng Đại Đạo thật mờ ảo và xa vời giống như nó có mặt ở khắp nơi nhưng không hề tồn tại.
Một giờ, hai giờ, một ngày!
Mãi đến ngày hôm sau, Ngô Bình vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tuy rằng anh có thể tìm hiểu Đại Đạo nhất phẩm, nhưng tâm lý vẫn không cam lòng!
Vì thế anh rời khỏi tu luyện, đến doanh trại làm việc hai ngày. Lúc này Thạch Lan đã trở thành đệ tử tinh anh của Thái Hoàng Giáo, đang bế quan trong động. Vì vậy anh quyết định đến Thánh Cổ Đại Lục thử một lần, có lẽ tu luyện nơi đó sẽ thu hoạch khác.
Cùng ngày, anh đến Khôi Lỗi Tông, đặt con rối đào quặng. Mấy ngày nay, Khôi Lỗi Tông tăng tốc, thêm giờ để dốc hết sức chế tạo con rối đào quặng, đã chế tạo năm ngàn năm trăm con rồi. Ngô Bình không nói gì, dứt khoát lấy con rối đi đến Thánh Cổ Đại Lục trước.
Thánh Cổ Đại Lục, quặng mỏ Hoàng Long Tỉnh.
'Thợ mỏ khắp nơi đã bận rộn, Ngô Bình quan sát xung quanh rồi thả ra mười con rối khai thác quặng rồi huấn luyện chúng làm việc. Con rối này đào hang cực kỳ nhanh, chỉ trăm mười phút đã đào ra một cái quặng mỏ dài một trắm mét, hơn gấm mấy trăm lần công nhân làm việc! Chúng nó lấy quặng cũng vô cùng nhanh, một tăng vừa cắt, một tay lấy, một tay đào, một tay mài, suốt quá trình đều có hiệu suất cao đến bất ngờ.
Ngô Bình đứng trên mặt đất đợi một giờ, mười con rối đào quặng cũng đào ra hơn ba ngàn khối Hoàng Long Tỉnh, có nghĩa ít nhất một ngày chúng đào được sáu vạn khối! Năm ngàn năm trăm con rối có thể khai thác ba ngàn ba trăm vạn khối Hoàng Long Tinh trong một ngày!
Anh vô cùng vừa lòng với hiệu suất này, lập tức thả ra năm ngàn năm trăm con rối để huấn luyện, sau đó dốc toàn bộ sức khai thác Hoàng Long Tỉnh.
Ngô Bình đang trông nom việc đào quặng mỏ xong, đã đi đến Kim Ngô Thành để gặp Lý Thần Đồ.
Lý Thần Đồ thấy Ngô Bình lập tức bối rối hỏi: “Sao ngươi quay về đây? Thánh Hoàng vừa treo thưởng, hiện tại rất nhiều cao thủ đang truy tìm ngươi đó”.
Ngô Bình bật cười: “Ta thay đổi dáng vẻ, họ làm sao nhận ra?”. Anh nói xong vươn tay ra chạm vào khuôn mặt mình, gương mặt lập tức trở thành một ông chú trung niên. Anh dùng Ảo Cảnh thay đổi mặt đấy, chỉ có người quen mới thấy được khuôn mặt thật của mình. Nếu người xa lạ chỉ có thể nhìn anh thành một ông chú trung niên, đơn giản và thô kệch.
Lý Thần Đồ bật cười lắc đầu nói: “Ngươi vẫn nên cẩn thận chút”.
“Tiền bối, mất ngày ta không ở đây có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Lý Thần Đồ: “Thánh Hoàng đang chiêu hiền nạp sĩ, bên người đó đã hội tụ rất nhiều cao thủ. Ông ta còn đang sử dụng rất nhiều thủ đoạn để chèn ép vài vị chúa
tể của chúng ta đấy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đợi một đoạn thời gian nữa, Thánh Hoàng thật xuất hiện rồi, gã chẳng là cái thá gì cả!”
Lý Thần Đồ giật mình hỏi: “Hả, Thánh Hoàng thật?”
Ngô Bình tính toán thời gian cũng đã đến nửa tháng, vì thế thả ra một cửa Hỗn Độn. Cửa vừa mở, đúng như anh nghĩ, đập vào mắt họ là Tử Thanh. Cô cười mỉm đứng cách họ không xa, bên cạnh còn có ba tu sĩ. Ba tu sĩ này đều mang theo khí tức rất mạnh mẽ, họ là cường giả Hỗn Độn.
Tử Thanh thấy cửa mở đã đi ra, ba người kia cũng theo sau lưng cô.
Lý Thần Đồ nhìn Tử Thanh mà trợn tròn, thốt lên: “Tử Thanh Thánh Vương, ngài chưa chết à2”
Năm đó danh tiếng của Tử Thanh vang dội, còn to lớn hơn cả Diệp Phục Thiên, đến cả Lý Thần Đồ cũng không theo kịp cô.
Tử Thanh mỉm cười: “Đương nhiên ta còn sống, đã lâu rồi không gặp Lý Thần Đồ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!