Thứ Ngô Bình thi triển chính là một loại Thuật Pháp Cấm Kỵ, tên là Hổ Khiếu Kim Chung Tráo! Thuật pháp này được cậu dung hợp Cấm Thuật của tộc Đầu Hổ với một loại Thánh Phẩm Pháp Tắc tạo ra, đồng thời, cũng thêm Tiếp Dẫn Thần Công và Phản Kích Chi Kiếm! Sau hơn một tháng, hơn phân nửa thời gian cậu đều luyện Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, bây giờ đã hoàn thiện nó!
Hồ Khiếu Kim Chung Tráo vừa ra, trận pháp sát phạt do tộc Đầu Hổ bày ra đã mất đi hiệu lực trong nháy mắt, Ngô Bình biến mất tại chỗ, một đường kiếm quang nhàn nhạt vẽ ra một vòng tròn thật lớn, xuyên qua thân thể của ba gã cao thủ tộc Đầu Hổ.
“Phụt phụt phụt!”
Ba vị cao thủ chết ngay lập tức dưới đường kiếm tuyệt thế của Ngô Bình, Sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ tràn vào bên trong Cấm Thần của Ngô Bình, làm phù văn trên Cấm Hoàn lại càng sáng thêm.
Sau khi ám sát ba đại cao thủ, Ngô Bình lập tức rời khỏi hiện trường. Sau khi cậu rời đi không lâu, lại có rất nhiều cao thủ đuổi đến, truy kích bốn phía.
Ngô Bình cố ý đi vòng quanh thành, chờ tộc Đầu Hổ đến thật gần, thì lập tức chém giết. Như thế, cậu lại giết liên tiếp hơn chục cao thủ của tộc Đầu Hổ.
“Đáng chết!”
Cuối cùng, người mạnh nhất của tộc Đầu Hổ phẫn nộ, một bóng dáng mãnh hổ cao ngàn trượng xuất hiện ở trên trời cao, nhìn xuống sông nước vạn dặm.
Ngô Bình đang bay đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mãnh hổ cao ngàn trượng kia, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
“Ta là thiên kiêu của Nhân Tộc, Ngô Bình! Bản công tử không giết người vô danh, hãy xưng tên ra!”
Giọng nói kia như tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng đại địa: “Tộc Đầu Hổ, Hổ Tương! Tiểu bối mau chịu chết đi! Tê Thiên Hổ Trảo!”
Sau một tiếng gầm giận dữ, một cái móng hổ cực lớn lao từ trên không trung xuống đánh tới, hướng đến phía Ngô Bình. Móng hổ còn ở trên trời cao, mặt đất xung quanh Ngô Bình đã bị nứt ra, không gian trong phạm vi trăm dặm bắt đầu vặn vẹo! Một luồng Sức mạnh cấm kỵ khóa chặt lấy Ngô Bình. Nhìn ra được, huyết mạch của tên cao thủ tộc Đầu Hổ này rất dày, có được Sức mạnh cấm kỵ hoàn chỉnh!
“Cửu Dương Hoá Cấm!”
“Cửu Cung Bát Quái!”
“Cửu Kiếm Trọng Sơn!”
“Tuyệt Thế Nhất Kiếm!”
Trong nháy mắt, hơi thở của Ngô Bình dâng trào, dưới chân hiện lên Cửu Cung Bát Quái đồ, ở trên còn có bóng của chín cây cự kiếm. Hơn một tháng này, cậu vẫn luôn tìm hiểu về kiếm đạo vương tọa, hoàn thiện Cửu Cung Bát Quái, tìm hiểu Cửu Kiếm Trọng Sơn.
Giờ khắc này, cậu không giữ lại bất cứ thứ gì, tung ra chiêu mạnh nhất!
Cửu Cung Bát Quái đồ cực lớn bay lên trời, ở giữa xuất hiện một đường kiếm quang kinh thiên, chém về phía trời cao, va chạm cực mạnh với móng hổ.
“Ầm!”
Một kiếm này cắt đứt thời gian, chia đôi bầu trời, vô cùng sắc bén, vô địch!
Móng hổ bị chém thành hai đoạn, sau đó hóa thành cơn mưa ánh sáng rồi tiêu tán. Kiếm quang khủng bố vô địch tiếp tục chém giết, giết cả bóng mãnh hổ trong không gian!
“Rào!”
Một tiếng hổ gầm cùng với một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trên bầu trời, một cái đầu hổ khổng lồ rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất. Sức mạnh cấm kỵ nồng đậm, mạnh mẽ cuồn cuộn tiến vào trong Cấm Thần của Ngô Bình.
“Phụt!”
Ngô Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp ngã. Một chiêu này, cậu đã dùng toàn lực để ứng phó, không hề giữ lại gì, nên thể năng và tinh thần đều tiêu hao hoàn toàn không còn một chút gì.
Thanh Ngưu xuất hiện ở bên cạnh, đỡ lấy Ngô Bình, biến mất trong nháy mắt.
Nô lệ nhân loại trong thành Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn lên trời cao. Tên thiên kiêu Nhân Tộc kia thắng! Một kiếm của hắn chém đầu đệ nhất cao thủ của tộc Đầu Hổ, Hổ Tương!
Tức khắc, mọi người đều hoan hô. Cùng với đó, người của tộc Đầu Hổ đều kinh ngạc không thể tin được, cùng với cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến! Thủ lĩnh mạnh nhất đã chết, còn ai có thể bảo hộ cho bọn họ?
Ở một trấn nhỏ, lúc này Ngô Bình đang nằm trên giường, Liễu Mị lấy một ít đan dược cho cậu ăn.
Thanh Ngưu: “Một kiếm kia của công tử, kinh thiên địa, doạ quỷ thần, thiên hạ vô song!”