Trên mặt của Triệu Vân Cơ lộ ra vẻ khó xử: “Công tử, chuyện lớn như thế, chỉ sợ phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý”.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Ông ta không đồn: vì không đủ lợi ích. Bây giờ cô lập tức nói lại với chỉ cần ông ta chịu rời khỏi tỉnh Giang Nam thì nước Tống có thể được sự ủng hộ của vương tộc”.
Triệu Vân Cơ ngẩn ra: “Vương tộc?”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không sai, tôi chính là vị vương tộc kia!”
Triệu Vân Cơ hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có thể nói rõ được không?”
Ngô Bình: “Tôi là người sở hữu vương tọa kiếm đạo, là người được chọn của tiên giới Vạn Kiếm. Tống Đế không phải người bình thường, ông ta sẽ biết những lời này đại diện cho chuyện gì”.
Triệu Vân Cơ gật đầu thật mạnh: “Được, tôi sẽ thông tri cho phụ hoàng!”
Cô ta đi đến một bên, bấm một dãy số gồm mười hai số.
Sau khi điện thoại được nối máy, trong đó truyền ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông. Tuy Triệu Vân Cơ được Tống Đế cưng chiều, nhưng ở trước chuyện đại sự, cô ta cũng không dám tự mình làm chỉ, vì thế từ đầu đến cuối cô ta đều lặp lại những lời mà Ngô Bình đã nói một lần.
'Tống Đế nghe xong, rất lâu cũng không nói gì. Sau đó ước chừng đã qua hơn một phút, Tống Đế nói: “Con để cậu Ngô nghe máy đi”.
Triệu Vân Cơ đưa thoại cho Ngô Bình, trong điện thoại, Tống đế nói: “Tôi cũng đã nhận được tin, tiên giới Vạn Kiếm có một vị kỳ tài, đạt được đệ nhất kiếm bảng, đoạt được vương tọa kiếm tọa, trở thành Tinh Anh kiếm đường. Không nghĩ đến, vị kỳ tài kia thế mà lại xuất thân từ thế tục!”
Ngô Bình: “Tống Đế, thân phận của tôi có tư cách để nói điều kiện với ông không?”
“Đương nhiên là cớ”. Tống Đế nói: “Đừng nói là muốn một cái tỉnh Giang Nam, cho dù có là nửa nước Tống, cũng có thể thương lượng được”.
Thương lượng là thương lượng, Ngô Bình biết rõ mình cần phải lấy lợi thế ra, cậu nói: “Tống Đế có điều kiện gì, có thể nói ra tôi nghe xem”.
'Tống Đế tên Triệu Huyền Long, ông ta nói: “Điều kiện rất đơn giản. Quân Tống có thể rời khỏi Giang Nam, nhưng Giang Nam cũng không thể lại thuộc về Đại Hạ. Sau này, cậu Ngô chính là Giang Nam Vương của Đại Tống, cậu nghĩ thế nào?”
Ngô Bình khẽ nhíu mày, điều kiện này của Triệu Huyền Long vô cùng cao minh. Nếu cậu trở thành Giang Nam Vương nước Tống, vậy tất nhiên sẽ bị bá tánh và triều đình Đại Hạ sẽ coi là phản tặc. Kể từ đó, sau này cậu sẽ không có khả năng lại đứng cùng một chiến tuyến với Đại Hạ.
Cậu im lặng một lát, nói: “Có thể đổi điều kiện khác?”
Tống Đế nói: “cậu Ngô, tỉnh Giang Nam không thể một ngày không có chủ, cậu không làm Giang Nam Vương thì Giang Nam sẽ lập tức trở nên loạn lạc!”
Ngô Bình: “Tôi có thể làm Giang Nam Vương, nhưng chức Vương này không liên quan đến Đại Tống hay Đại Hạ”.
Tống Đế cười nói: “Như thế cũng không phải không thể, nhưng tôi có thêm một điều kiện”.
Ngô Bình hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngô Bình: “Thỉnh cậu Ngô cưới con gái Vân Cơ của tôi. Công tử là vương tộc, sau này cháu ngoại của tôi cũng là vương tộc!”
Ngô Bình liếc nhìn Triệu Vân Cơ một cái: “Loại chuyện này, còn phải cần công chúa Vân Cơ đồng ý mới được”.
“Chỉ cần công tử bằng lòng thì tất nhiên Vân Cơ cũng sẽ đồng ý. Con bé là một cô gái thông minh, hơn nữa công tử ưu tú như thế, con bé lại có lý do gì mà cự tuyệt đâu chứ? Thật không dám giấu giếm, vốn dĩ lúc trước ta đã tính toán gả Vân Cơ cho con của một võ tướng. Thế nhưng hình như Vân Cơ cũng không thích con của võ tướng kia”.
Ngô Bình nghĩ đến địa vị bất phàm của Triệu Vân Cơ, lập tức đáp ứng: “Nếu như công chúa đã đồng ý, tôi có thể đáp ứng điều kiện của Tống Đế”.
'Tống đế cười “ha ha”: “Cậu Ngô! Chúng ta đã thoả thuận xong rồi nhé. Trong vòng ba ngày, quân Tống rời khỏi tỉnh Giang Nam. Trong thời gian đó, cậu Ngô hãy chuẩn bị thật tốt".