Thu Sinh ngây người, lẩm bẩm nói: “Cậu Ngô chẳng phải họ Ngô hay sao?”
Tử Họa tươi cười: “Đúng vậy. Nếu không, cậu nghĩ tôi sẽ đến nơi này làm người hầu cho người khác sao?”
Thu Sinh chớp mắt: “Sư tỷ, có lẽ vận mệnh của chị sắp. thay đổi rồi. Nhân vật như cậu Ngô, tùy ý thưởng cho chúng ta một viên đan dược, cũng tốt hơn là lăn lộn ở ngoại viện cả mười năm đấy”.
Tử Họa cười nói: “Dù sao tôi cũng tin lời của thần bói Lý”.
Lúc hai người nói chuyện thì Ngô Bình đã xuất hiện ở Vô Lượng Kiếm Cung. Vô Lượng Kiếm Cung được xây dựng trên ngọn núi Cô Phong, xung quanh núi Cô Phong có rất nhiều căn nhà, chắc hẳn là chỗ của các đệ tử và hậu thế của Vô Lượng Kiếm Tôn.
Ngô Bình không kinh động đến mấy người này, cậu đến thẳng cửa ra vào Vô Lượng Kiếm Cung. Cửa lớn Vô Lượng Kiếm Cung có cấm chế, người ngoài đi vào, cấm chế lập tức sẽ được khởi động.
Ngô Bình cầm ngọc phù Vô Lượng trong tay, đây là tín vậy. của Vô Lượng Kiếm Tôn, khi cấm chế cảm nhận được hơi thở của ngọc phù này thì sẽ khôn khởi động.
Quan sát một lúc, cậu nâng tay đặt trên cửa cung điện, sau đó dùng truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn, phát hiện ra một luồng kiếm khí chấn động.
Kiếm khí vừa chấn động, cửa đã mở ra, cậu cất bước đi vào.
Cửa môn vừa mở ra, xung quanh cũng có người bị ảnh hưởng, vô số bóng người lập tức xuất hiện ở cửa. Nhưng lúc này cửa cung điện đã đóng lại, những người này cũng không biết là ai đã đi vào.
Bên ngoài cửa, một ông lão râu bạc trắng hai mắt sáng ngời, nói: “Có người đi vào Vô Lượng Kiếm Cung!”
Một người trung niên râu ria xuề xòa hỏi: “Cha à, là ai vào vậy?”
Ông lão râu bạc trắng: “Có thể im hơi lặng tiếng đi vào, người đó chắc chắn đã có được truyền thừa của lão tổ'.
“Tu sĩ của Kiếm Đường sao?”, người trung niên hỏi.
“Cũng chưa chắc. Năm đó lão tổ đã để lại truyền thừa ở rất nhiều nơi để thu nhận môn đồ, có lẽ người này đã nhận được truyền thừa ở bên ngoài, sau đó từ xa mà đến đây”.
Ánh mắt người trung niên sáng rực: “Đồ vật của lão tổ đều để bên trong, cậu ta sẽ không cướp đấy chứ?”
Ông lão râu bạc trắng cười ha ha: “Người đi vào Vô Lượng Kiếm Cung mấy năm nay còn ít hay sao, con thấy có ai cầm đồ gì của Kiếm Cung đi ra chưa?”
Người trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Cha nói cũng đúng. Con biết, người đi vào Kiếm Cung cũng có đến mấy chục người, nhưng trong số bọn họ không một ai được lão tổ công nhận, vì vậy cũng không được gì cả”.
Lại nói đến Ngô Bình sau khi vào cửa, vừa bước chân vào thì trước mắt đã sáng rực, tiến vào một không gian kỳ lạ. Xung quanh đều là ánh sáng đủ màu, giữa vầng sáng có một người đàn ông đứng đó, chắp tay đứng thẳng.
Gương mặt người này mơ hồ, nhưng kiếm ý trên người vô cùng mạnh.
Người đàn ông nói: “Cậu có thể đến đây, chắc hẳn đã có được truyền thừa của ta. Ta đánh ra ba kiếm, nếu cậu có thể đỡ được toàn bộ thì có thể trở thành đệ tử quan môn của ta, cũng sẽ lấy được tài nguyên tu hành ta để lại cho cậu”.
Ngô Bình ôm quyền, nói: “Đệ tử Ngô Bình, bái kiến Kiếm Tôn”.