“Cô có bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu My nói: “Tính ra thì khoảng ba triệu tám trăm ngàn tiền Đại Đạo”.
“Vậy đưa ba triệu năm trăm ngàn đi”, Ngô Bình nói.
Liễu My trợn tròn mắt: “Ba triệu năm trăm ngàn sao?”
Ngô Bình cười nói: “Hôm nay chúng ta có thể ngồi ăn chung một bàn thì là duyên phận, tôi bán rẻ lại cho.
cơ. Liễu My mừng rỡ: “Cảm ơn anh Ngô”.
Tần Cự Phong cũng ngồi bàn này, anh ta tùy mặt gửi lời, cười nói: “Cô Liễu đến thế tục có việc gì cần làm sao, không biết ở lại đây mấy ngày?”
Tân Cự Phong nhìn ra Liễu My có thiện cảm với Ngô Bình, anh ta không muốn Ngô Bình bỏ lỡ người đẹp như vậy bèn cố ý hỏi.
Liễu My thở dài nói: “Tôi cũng sinh ra ở thế tục, mười tuổi đã đến Tiên Giới. Dạo này trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi về giải quyết”.
“Chuyện gì thế?”, Tân Cự Phong hỏi: “Nếu cần chúng tôi giúp, cô đừng khách sáo”.
Liễu My cảm động nói: “Tôi có một người anh trai, làm việc gì cũng khá bốc đồng. Được tôi sắp xếp nên anh ấy cũng gia nhập vào Đại Diễn Giáo. Một tháng trước, anh ấy về nhà thăm bố mẹ, vô tình làm một người bị thương. Người đó là con cháu của nhà họ Long ở 'Thần Nguyên Tiên Giới, bố hắn là gia chủ hiện nay của nhà họ Long, Long Ngạo Tiên”.
Ngô Bình: “Vậy chắc thế lực của nhà họ Long không nhỏ, nếu không cô cũng không cần đích thân đến thế tục giải quyết”.
Liễu My thở dài nói: “Nhà họ Long là thiên niên thế gia”.
Ngô Bình hiểu được tại sao Liễu My lại lo lắng, cậu từng nghe đến Dư Quảng Hạ sinh ra ở Thần Nguyên Tiên giới nói, cả Thần Nguyên Tiên giới chỉ có ba thế gia có lịch sử ngàn năm, mỗi thế gia đều có năng lượng khổng lồ, có thể so sánh với đại giáo Vạn Cổ, thậm chí mạnh hơn.
“Đối phương muốn thế nào?”, cậu hỏi, cậu cảm thấy chuyện này có thể tìm Dư Quảng Hạ nghe ngóng thử, dù sao ông ta cũng là người Thần Nguyên Tiên Giới.
Liễu My: “Nhà họ Long phái người truyền lời muốn chuyện này qua đi thì phải làm theo điều kiện mà họ đề ra”.
“Điều kiện gì?”, mọi người đều nhìn cậu.
“Hôm qua tôi liên lạc với người của đối phương, họ đưa ra ba điều kiện, một là chặt hai tay anh tôi, phế bỏ tu vi của anh ấy, hai là bồi thường tổn thất cho nhà họ Long làm vợ lẽ của Long Tiếu Thiên”.
Ngô Bình thầm nói nhà họ Long này bắt nạt người quá đáng, bèn hỏi tại sao anh cô ta lại đánh người.
Liễu My: “Anh tôi dẫn chị dâu tôi ra ngoài, lúc chèo thuyền trong hồ thì Long Tiếu Thiên bước đến quấy rối, anh tôi tức giận bèn đánh hắn bị thương”.
Ngô Bình nói: “Nói như thế thì là đối phương sai”.
Liễu My: “Cho dù bên nào sai, nhà họ Long cũng không định bỏ qua cho tôi”.
Nói đến đây, cô ta lộ ra vẻ sầu muộn, có thể thấy cô †a cũng không còn cách nào khác.
Ngô Bình: “Tôi có thể bảo bạn mình nghe ngóng thử”.
Sau đó cậu rời khỏi bàn, lấy phù truyền thư mà Dư Quảng Hạ để lại, nói chuyện này cho đối phương biết.