Ngô Bình bắt đầu hơi đồng tình với Thạch Thiên Phấn, mục đích chuyến đi này của cậu đã đạt được, sau đó cậu và mấy người đó bàn bạc có nên đi tiếp hay quay về.
Thạch Thiên Phấn lặng lẽ rời đi trở về Thạch Lâm, Ngô Bình cũng không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Gàn Tiêu Trân mất hứng nói: “Anh Ngô, tôi muốn tự đi thăm dò”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh Càn đi đường bình an”.
Sau khi Càn Tiêu Trần đi, những người khác cũng đi theo. Ngô Bình suy xét một lúc, quyết định quay lại từ nơi này, dù sao cậu cũng không thể ở lại cấm địa thượng cổ quá lâu.
Không bao lâu sau khi vài người trở về, toàn bộ cấm địa thượng cổ bỗng vang lên tiếng “âm ầm”, mặt đất rung chuyển, bầu trời bị bao phủ bởi một lớp màu máu, luồng khí tức đáng sợ lao xuống khiến người ta cảm thấy bất an.
Ngô Bình nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phương Lập nghiêm túc nói: “Có thứ đáng sợ thức tỉnh”.
Thanh Chỉ vội nói: “Tôi cũng nghe thấy vài loài yêu xung quanh từng nhắc trong cấm địa thượng cổ có phong ấn vài sự tồn tại đáng sợ, chắc là cái gì đó thức tỉnh".
Lúc này, Lăng Bộ Phi và Ngô Bình gần như nhận được tin cùng lúc, học viện Hoàng Gia yêu cầu tất cả thành viên rời khỏi cấm địa thượng cổ ngay lập tức, không được ở lại.
Lăng Bộ Phi nhận được lệnh tương tự, tông môn yêu cầu bà ta lập tức quay về, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngô Bình lập tức nói: “Đi thôi”.
Không lâu sau, trong không trung xuất hiện một cánh cửa dịch chuyển, chỉ là cách họ rất xa. Ngô Bình thi triển thuật độn dẫn mọi người nhanh chóng chạy đi.
Lúc mọi người bỏ chạy, bầu trời phía sau càng lúc càng đỏ rực, cuối cùng trở nên như màu máu. Màu máu liên tục lan rộng về phía bên này.
Hơn một tiếng sau, mọi người chạy vào cánh cổng quay lại trong đại sảnh học viện Hoàng Gia.
Lúc đó rất nhiều người đi vào nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn một nửa còn có thể sống sót đi ra, ít nhất có bốn mươi phần trăm ở lại cấm địa thượng cổ mãi mãi.
Viện phó Mộng San đang đợi mọi người quay lại, lúc bà ta nhìn thấy mấy người Ngô Bình bước ra thì mỉm cười gật đầu.
Lại một tiếng trôi qua, người đi ra ngày càng ít, lúc này tất cả các thành viên của học viện Hoàng Gia chỉ có sáu người Ngô Bình, những người còn lại chưa thể ra ngoài.
Tâm trạng của những người này đã ra ngoài này đều khác nhau, có người thì đắc ý, có người thì vẻ mặt rất nghiêm trọng, có người thì im lặng không. Mọi người đều có được có mất, có người buồn có người vui, nhưng không ai nói gì với người ngoài.
Chờ một lúc nữa vẫn không có ai ra ngoài nữa, Mộng San nói: “Các vị có thể ở lại học viện Hoàng Gia nghỉ ngơi, cũng có thể quay về sớm. Nếu có gì cần giúp. đỡ, có thể hỏi giáo viên ở đây, bọn họ sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình”.
Mộng San nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, cậu đến văn phòng với tôi”.
Ngô Bình gật đầu, nói với mấy người Lăng Bộ Phi: “Trương Tỉnh, anh đưa họ đi tìm nơi nào đó nghỉ ngơi trước đi. Nếu không có việc gì gấp, trước tiên đừng đi đâu trước khi tôi quay lại”.
Cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm như thế, mọi người đều đã xem Ngô Bình là người được tin tưởng nhất, họ đều gật đầu.
Mộng San đã đi phía trước, Ngô Bình nhanh chân đi theo bên cạnh bà ta.
Mộng San nở nụ cười, bà ta hỏi: “Chuyến đi đến cấm địa thượng cổ lần này có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Vẫn khá ổn, quen được vài người bạn, tìm được không ít dược liệu”.