Ngô Bình từng nghe Phương Lập kể không ít chuyện của Thánh Cổ Đại Trận, cậu biết Thánh Hoàng là cấp bậc đỉnh cao đứng đào, mà dưới Thánh Hoàng mới là Chúa tể!
'Theo Phương Lập đoán, thực lực của Chúa tể có lế tương đương với cao thủ cấp Hỗn Độn ở Tiên Giới, hơn nữa Chúa tể có vị trí khá cao, trấn áp các tu sĩ Hỗn Độn!
Thánh Hoàng so với Chúa tể thì càng mạnh hơn, mà Chúa tể cũng chỉ là trợ giúp Thánh Hoàng trấn thủ cao thủ một phương. Dưới Chúa tể mưới các Đại Nhân Vương, thủ lĩnh các bộ lạc.
“Trên cả tu sĩ Hỗn Độn là gì?”, Ngô Bình nghỉ hoặc, rồi lại đi mấy bước đến gần chỗ đầu lâu.
Ngay lúc này, đầu lâu cảm nhận được hơi thở Ngô Bình, nó đột nhiên chuyển động, nó phóng ra một tia sáng, tạo thành một cái bóng mờ. Cái bóng rất nhạt, nhưng hơi thở của nó lại khiến Ngô Bình phải thần phục, muốn quỳ xuống ngay tức khắc.
Thế nhưng, lúc này, tháp Thiên Mệnh trong đầu cậu bỗng rung chuyển, Ngô Bình lập tức thức tỉnh.
Sau đó, tháp Thiên Mệnh phóng ra một luồng sáng trắng, luồng sáng này xuyên qua mắt trái Ngô Bình đánh vào đầu lâu. Đầu lâu lập tức bốc cháy, đầu lâu bắt đâu nóng chảy, còn năng lượng hung hăng trong đó cũng bốc hơi lên không trung, ngưng tụ thành bóng của Thánh Hoàng rất rõ!
“Rầm!”
Tháp Thiên Mệnh hít mạnh, bóng Thiên Hoàng đã vào trong tinh thân của Ngô Bình. Chưa kịp đợi nó giải phóng áp lực thì tháp Thiên Mệnh đã vô tình trấn áp, cứ lần này đến lần khác.
Trấn áp liên tục mười mấy lần, sau đó bóng Thánh Hoàng ngoan ngoãn co lại thành một người nhỏ bé, đi vào †ầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh. Khi người nhỏ bé này đi đến tầng thứ năm, tầng này lập tức tỏa ra ánh sáng vàng. Luồng sáng này chiếu rọi thần hồn Ngô Bình, khiến cậu rất dễ chịu.
Cảnh tượng bóng Thánh Hoàng đi vào thân thể Ngô Bình khiến Phương Lập giật mình, ông ta run giọng nói: “Tuy uy lực của Thánh Hoàng chỉ còn sót lại một chút, nhưng không phải là thứ người bình tường chịu đựng được, chủ nhân làm thế nào được vậy?”
Ngô Bình không đáp, cậu mở mắt ra, hai mắt tựa như có đốm lửa, nhưng sau đó lại biến mất.
“Phương Lập, Thánh Cổ Đại Lục có bao nhiêu Thánh Hoàng rồi?”
Phương Lập nói: “Hai vị. Sau khi Thánh Hoàng thứ hai bị tiêu diệt thì đã ba mươi bảy nghìn năm rồi chưa từng xuất hiện thêm Thánh Hoàng. Nhưng mà, trên đại lục cũng từng xuất hiện mấy vị Chúa tể, cũng may có những vị Chúa tể này xuất hiện nên Nhân Tộc mới có thể gắng gượng cạnh tranh với Vạn Tộc”.
Nói đến đây, ông ta lại thở dài: “Đáng tiếc, trước mắt Nhân Tộc chỉ còn lại ba vị Chúa tể, trong đó có một người già yếu, một người thì bị thương nặng nên thực lực giảm hắn, người cuối cùng thì bị đại trận của tộc Ba Mắt trấn áp. Chậc, tình hình của Nhân Tộc rất xấu, nếu †rong vòng mười năm không thể có Chúa tể mới thì rất có khả năng sẽ hoàn toàn biến mất!”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt sáng rực, nhìn Ngô Bình nói: “Chủ nhân! Con đường Chúa tể sắp mở rồi, thực lực cậu mạnh như vậy, nói không chừng có thể chém giết cả một vùng trên con đường Chúa tể, trở thành Chúa tể đời này của tộc ta!”
Ngô Bình cũng hứng thú: “Con đường Chúa tể này là gì? Một con đường sao?”
Phương Lập gật đầu: “Có thể giải thích như vậy! Đó là một con đường cổ xưa dài đầy hung hiểm, đương nhiên cũng có nhiều cơ hội! Mỗi một vị Chúa tể Nhân 'Tộc đều sinh ra trên con đường này. Đương nhiên, trên con đường này cũng sinh ra rất nhiều Chúa tể dị tộc!”
Ngô Bình hỏi: “Nguy hiểm thế nào?”