Hai người họ đáp xuống bên một đường quốc lộ trong huyện Hồng Vân và gọi một chiếc taxi.
Ngô Bình nghe không hiểu lắm tiếng của người địa phương, nhưng cậu đã thích nghỉ rất nhanh, thậm chí còn có thể dùng tiếng địa phương ở đó để nói chuyện với tài xế.
“Bác tài, đến Tam Tỉnh Trại". Xe đi được một đoạn thì Thạch Lan bỗng nói.
Tài xế thắng gấp, nói: “Xin lỗi hai vị, không thể đến 'Tam Tinh Trại được”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại không đi được?”
Tài xế không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tài xế cả thành phố này đều không có ai dám đến đó, thật sự xin lỗi”.
Ngô Bình cười, nói: “Thêm tiên cũng không được sao?”Cậu vừa nói vừa đặt hai ngàn tệ tiền mặt trước mặt tài xế.
Tài xế nhìn xấp tiền, nhưng chỉ thở dài, nói với vẻ bất lực: “Có ai không muốn kiếm tiền chứ? Nhưng chỗ đó có rất nhiều quy tắc, mấy đồng nghiệp của tôi đều vì đến 'Tam Tinh Trại mà người thì bị thương nặng, người thì hôn mê suốt đời, còn một người thì đến giờ vẫn không rõ tung tích”.
Ngô Bình hứng thú, hỏi: “Tam Tỉnh Trại nguy hiểm vậy sao? Đấy là nơi như thế nào?”
Tài xế nói với vẻ mặt kỳ quái: “Nếu các cô cậu không biết Tam Tỉnh Trại là chỗ thế nào, vậy sao còn dám đến đó?”
Ngô Bình: “Thế này nhé, bác đưa chúng tôi đến nơi gần Tam Tỉnh Trại nhất, sau đó cho chúng tôi xuống xe”.
Cậu không nhất thiết phải đi chiếc xe này, nhưng vì †ò mò, cậu muốn nghe tài xế kể về Tam Tinh Trại.
Tài xế nghĩ đến tiền nên căn răng nói: “Được, tôi nói trước, tôi chỉ có thể dừng cách Tam Tỉnh Trại mười mấy mét, đến lúc đó các cô cậu nhanh chóng xuống xe, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình: “OK. Có điều bác phải kể chuyện về Tam Tỉnh Trại cho tôi nghe”.
Tài xế vừa khởi động xe vừa kể rất sinh động. Thông qua lời kể của ông ta, Tam Tỉnh Trại là một nơi vô cùng thần bí, cuộc sống ở đó hoàn toàn khác biệt với c\ sống của người hiện đại, bảo tồn được rất nhiều kiến trúc cổ. Hơn nữa, con gái trong Tam Tỉnh Trại không cưới chồng bên ngoài, còn con gái bên ngoài muốn được gả vào trong Tam Tinh Trại thì cũng phải thông qua tuyển chọn rất khắc nghiệt.
Nhưng điều kỳ lạ là các cô gái trẻ đó ai cũng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được gả vào cái trại bịt bùng đó. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì sính lễ của các gia đình ở đấy cực kỳ cao, thấp nhất cũng phải ba triệu, có nhà đưa hẳn mười triệu, hay ba mươi triệu.
Thế nên gần mười năm trở lại đây, các nữ sinh đại học và cao học, nữ người mẫu, thậm chí là nữ minh tinh hạng bốn đều đua nhau cưới chồng ở đây.
Các cô gái gả vào đây thỉnh thoảng cũng có ra ngoài, ai cũng đeo trang sức lấp lánh, lái xe sang hàng triệu trở lên.
Gây tiếng vang nhất là ba năm trước, cháu trai lớn của trại chủ của Tam Tỉnh Trại cưới vợ, đầu tư hẳn một tỷ, tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, kết quả rất nhiều cô gái ở các quận huyện lân cận đều đua nhau tham gia, hơn một trăm ngàn người ghi danh.
Cuối cùng cháu trai trưởng của trại chủ đã chọn ra ba cô gái trong số một trăm ngàn cô gái trẻ làm vợ của mình, và đã tổ chức hôn lễ không lâu sau đó. Hôn lễ rất long trọng, rất nhiều nhân vật lớn của nước Tống đều đến tham gia.
Ngô Bình nghe đến đây thì hỏi: “Bác tài, nếu như Tam Tỉnh Trại giàu có đến thế, vậy sao các bác không chịu đĩ?”
Tài xế nói với vẻ mặt sợ hãi: “Không biết, nói chung là gần Tam Tỉnh Trại thường xuyên có người vô duyên vô cớ bị tấn công. Các trường hợp tương tự nhau liên tục. xảy ra khiến mọi người thà đi đường vòng cũng không dám đến gần Tam Tỉnh Trại”.
Ngô Bình: “Người của Tam Tỉnh Trại có từng bị tấn công không?”
Tài xế lắc đầu: “Cái đó thì tôi không rõ”.