Ngô Bình: “Đời trước cô tranh Thiên Cực, chắc chắn †u vi của cô rất cao nhỉ?”
Thạch Lan khẽ cười nói: “Dù sao cũng cao hơn cậu”.
Ngô Bình xoa mũi: “Không muốn nói thì thôi, về ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội rồi”.
Thạch Lan cười nói: “Ừ”.
Hai người trở lại quán ăn, mấy người Dương Quốc Hào đang đợi họ trong phòng. Thấy hai người bình an trở về, Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca, Tra Thanh Tuyền kia xông vào, bọn tôi không cản lại được”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng nói: “Đừng nói chuyện xảy ra hôm nay với ai cả, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy”.
Từ Văn Hổ: “Đại ca yên tâm, bọn tôi sẽ không nói đâu”.
Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca, Thạch Lan, hai người đã đi đâu thế?”
Thạch Lan cười nói: “Đại ca của các cậu vừa tỏ tình với tôi, tôi đồng ý rồi”.
Dương Quốc Hào trợn to mắt: “Thật à?” Ngô Bình nhìn Thạch Lan, không vạch trần cô ta,
bình thản nói: “Ăn cơm xong, mọi người đi chơi đi, tôi và 'Thạch Lan có kế hoạch khác rồi”.
Dương Quốc Hào cong môi cười nói: “Đã rõ! Bọn tôi sẽ không làm phiền đại ca và chị dâu hẹn hò”.
Ăn uống no say, mấy người Dương Quốc Hào lại đến nơi khác chơi, Ngô Bình cũng mặc kệ, rời đi trước cùng với Thạch Lan.
Ra khỏi khách sạn, cậu nói: “Có thể thân phận của cô đã bị lộ, cô có kế hoạch gì không? Tiếp tục ở lại Học viện quân sự sao?”
Thạch Lan: “Học viện quân sự là bước nhảy vọt trong cuộc đời của tôi trước khi tôi thức tỉnh, tiếc là bây. giờ nó không có giá trị gì với tôi cả”.
“Vậy thì đi thôi”, Ngô Bình nói: “Tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng dù sao bị người ta ghi hận cũng không phải là chuyện tốt”.
Thạch Lan: ¡ này tôi sinh ra trong một gia đình khá tốt, bố mẹ tôi rất yêu thương tôi, tôi còn có một người anh trai đối xử với tôi rất tốt nên tôi sẽ không đi”.
Ngô Bình: “Cô muốn hoàn thành việc học ở Học viện quân sự Đại Hạ sao?”
Thạch Lan: “Đúng vậy, khi tôi được nhận vào Học viện Quân sự Đại Hạ, bố mẹ và anh trai tôi vô cùng tự hào, họ mua hàng trăm quả pháo, sau đó đốt trong làng và thị trấn. Tôi sẽ không để họ thất vọng”.
Ngô Bình cười nói: “Mặc dù tôi không biết cô là ai nhưng năm đó nhất định cô là một nhân vật quyền lực.
Một người như cô sao có thể bị cảm xúc trần tục quấy nhiễu?”
Thạch Lan: tôi chính là người thế tục, tôi bây giờ và tôi ở kiếp trước đã không phải là cùng một người”.
Tôi sinh ra ở thế tục, lớn lên ở thế tục,
Ngô Bình: “Vậy được thôi, nếu cô cần giúp gì thì có thể tìm tôi”.
Thạch Lan nhìn cậu: “Sao cậu lại muốn giúp tôi?”
Ngô Bình: “Dĩ nhiên là tôi sẽ không giúp cô không công. Cô là người chuyển kiếp chắc chắn có không ít đồ tốt, cô tặng tôi vài món quý giá là được”.
Thạch Lan trợn mắt: “Cậu đúng là dám nghĩ thật đấy".
Ngô Bình nhìn thời gian: “Tôi đi tìm một nơi luyện hai lò đan dược, sau đó lấy đi bán đấu giá, cô thì sao?”
Thạch Lan rất ngạc nhiên: “Cậu biết luyện đan?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Trình độ cũng tầm trung thôi”.
Thạch Lan hỏi: mười không?”
“Có thể luyện chế đan dược cấp
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Hơi khó nhưng có thể thử”.
Thạch Lan cười nói: “Xem ra cậu cũng là người chuyển kiếp giống tôi”.
Ngô Bình sửng sốt: “Có thể là thế, thi thoảng cũng có vài thứ hiện lên trong đầu tôi, chính là những kiến thức làm tôi nhanh chóng trưởng thành này”.
Thạch Lan: “Sẽ có một ngày cậu sẽ thức tỉnh, bây. giờ không thức tỉnh chỉ là thời cơ vẫn chưa chín muồi”.
Gô ta ngừng một lát: “Đi thôi, dù sao tôi cũng không. có việc gì, chỉ bằng đi xem cậu luyện đan thế nào”.