Hai bên lấy chỉ phiếu năm mươi tỷ tệ của mình ra, đích thân quản lý chỗ đánh cược đó trông coi. Sau đó hai bên đi đến bục quan sát ở tầng thượng để quan sát số lượng sao băng.
Để công bằng, cả hai bên tự chọn ra ba người có thị lực tốt, cộng với hai người làm chứng bên sòng bạc lần lượt đếm số lượng sao băng.
Vài phút trôi qua, thần niệm của Ngô Bình bao phủ lấy bầu trời, phát hiện có hàng trăm thiên thạch đang bay về phía bầu khí quyển, cậu chỉ nhìn thoáng qua đã thấy số lượng thiên thạch là một trăm lẻ bảy, quả nhiên là số lẻ.
Cùng lúc đó, trong tai nghe vô hình của Kỳ Lân vang lên báo cáo giám sát của Cục Thiên văn: “Cậu Kỳ, chúng tôi phát hiện được một trăm lẻ bảy, đây là số lẻ”.
Kỳ Lân đi đến chỗ cách đó khá xa, thấp giọng nói: “Nhất định phải chắc chắn là số lẻ, ngộ nhỡ xuất hiện số chẫn thì dùng vũ khí đánh rơi một viên thiên thạch để nó biến thành số lẻ”.
Cuối cùng mưa sao băng xuất hiện, từng viên thiên thạch rơi xuống đất, ba mươi viên, năm mươi viên, một trăm viên.
Khi những thiên thạch cuối cùng chuẩn bị bay vào bầu khí quyển, chín thanh phi kiếm ẩn trong bầu không khí trước đó chuyển động, kiếm quang bay về phía thiên thạch lập tức đập vỡ nó. Kiếm quang mạnh đến mức thiên thạch lập tức biến thành khí, không để sót lại thứ gì, dĩ nhiên cũng không thể rơi vào bầu khí quyển để tạo thành sao băng.
Một giây, năm giây, mười giây, sau khi đếm được một trăm thiên thạch, nụ cười trên mặt Kỳ Lân dần biến mất, anh ta tức giận nói: “Sao băng đâu? Chuyện gì thế này!”
'Thế nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, vẫn không có một sao băng nào xuất hiện nữa.
Lâm Kiếm Phong bật cười “ha ha”: “Sao băng đẹp thật đó, như thế mà sắp kết thúc rồi nhỉ? Chưa xem đã mà”.
Lúc này nhân viên hai bên đã viết số lượng sao băng lên giấy, tổng cộng có một trăm ngôi sao băng.
“Một trăm ngôi sao băng, xem ra chúng tôi lại thắng rồi. Kỳ Lân, xin lỗi nhé, tôi lấy năm mươi tỷ tệ rồi.
Ánh mắt Kỳ Lân lướt qua Lâm Kiếm Phong lạnh lùng nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình mặt không đổi sắc nói: “Sao thế, thua vài ván đã muốn nghe ngóng thân phận của tôi, để sau đó trả thù tôi à?”
Kỳ Lân cười nhạo: “Đắc tội với người nhà họ Kỳ, không ai bảo vệ được cậu ta, nhà họ Lâm cũng không”.
Diệp Ngưng Băng cười mỉa: “Chỉ là một tu sĩ luyện khí nhỏ bé thôi mà lại dám đe dọa đệ tử xuất sắc của đại tông, anh chán sống rồi à?”
'Thân phận của Ngô Bình vừa được tiết lộ, Kỳ Lân ngạc nhiên nói: “Cậu ta là đệ tử xuất sắc của đại tông?”
Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy không chỉ là đệ tử xuất sắc của đại tông, cậu ấy còn lĩnh hội được Chuông Thái Thượng. Kỳ Lân, anh chẳng khôn khéo. gì cả”.
Sắc mặt Kỳ Lân vô cùng phức tạp, anh ta nhìn Ngô Bình, sau đó hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Tay sai của anh ta cũng rời đi theo.
Lâm Kiếm Phong tức giận nói: “Kỳ Lân này đúng là chẳng biết trời cao đất dày, dám đe dọa bạn của Lâm Kiếm Phong tôi đây”.
Diệp Ngưng Băng lạnh lùng nói: “Bây giờ anh ta không dám, trừ khi anh ta muốn chết”.
Ngay cả Diệp Ngưng Băng cũng xem thường tên Kỳ Lân này chứ đừng nói là Ngô Bình.
Lâm Kiếm Phong gật đầu, sau đó cười nói: “Tối nay kiếm được chín mươi tỷ, đều là công của anh Ngô, chúng ta mỗi người một nửa”.
Mặc dù Ngô Bình không cần tiền lắm nhưng có tiền mà không kiếm là trái nguyên tắc, lập tức không khách sáo nhận lấy bốn mươi tỷ.
Lâm Kiếm Phong cực kỳ vui, không chỉ giành lại được số tiền đã thua trước đó mà còn đánh rất mạnh một đòn vào Kỳ Lân, đã lâu rồi cậu ta mới cảm thấy sảng khoái như vậy.
“Cậu Ngô, hôm nay tôi đến Thạch Hải Tử, thật ra muốn đến “chợ Để” đi dạo. Vừa lúc chúng ta kiếm được nhiều tiền như thế, vậy đến đó mua chút đồ nhé”.