Kỳ Lân lấy điều khiển, tìm một trận đấu bóng đá. Lúc này còn tám phút nữa là kết thúc nửa trận đầu, tỷ số vẫn là 0-0.
Xem một lúc, Kỳ Lân nói: “Anh có thể bắt đầu rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi nói trước, vậy cậu Kỳ chỉ có thể chọn ngược lại thôi”.
Kỳ Lân thản nhiên nói: “Không sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nói nửa trận đầu này, đội Bồ sẽ vào một trái, tỷ số 1-0”.
Kỳ Lân lắc đầu: “Biến số trên sân bóng quá lớn, anh cũng tự tin thật”.
Ngô Bình: “Trận này, anh có chơi không?”
Kỳ Lân cười nói: “Đương nhiên chơi, cứ theo anh nói, cược mười tỷ!”
Nói xong, hai bên tự mình đặt mười tờ chỉ phiếu trị giá một tỷ lên trên bàn trước mặt mình.
Người của hai bên đều ngồi xuống xem trận đấu.
Dưới ánh đèn, một bóng dáng dính sát mặt đất rời đi. Cái bóng này, bay hơn năm nghìn cây số, trực tiếp đến sân bóng. Bởi vì nó là khôi ảnh nên tốc độ rất nhanh, chỉ mấy phút đã đến được sân bóng.
Đối thủ của đội Bồ rất mạnh, phòng vệ chặt chẽ, bọn họ. tấn công mấy lần liên tục đều thất bại, mà thời gian nửa trận đầu chỉ còn lại ba phút.
Trong sòng bạc, Kỳ Lân khẽ cười: “Cậu Lâm, xem ra các cậu sắp thua rồi. Ba phút cuối cùng, rất khó để vào lưới”.
Tuy Lâm Kiếm Phong không biết tại sao Ngô Bình lại tự tin như vậy, nhưng cậu ta lựa chọn tin tưởng cậu, nói: “Chưa đến giây cuối cùng, kết quả vẫn chưa biết được. Kỳ Lân, anh đừng vui mừng quá sớm”.
Lúc này, khôi ảnh của Ngô Bình cuối cùng cũng ám vào. người một cầu thủ số mười của đội Bồ, cầu thủ này lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, xúc giác cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Anh ta bỗng chốc đột phá phòng thủ như tia chớp, một mình xông vào. Tốc độ của anh ta rất nhanh, khiến cầu thủ đối phương đều giật mình, đến khi bọn họ định thần lại thì cầu thú số mười đã lao ra đến mười mấy mét.
Tất cả mọi người đều liều mạng quay về phòng thủ, nhưng cầu thủ số mười tốc độ quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không theo kịp, thủ môn khom người chuẩn bị phóng ra mọi lúc.
“BịchI”
Một cú đá bổng, quả bóng xoay tròn vào khung thành, góc độ rất hiểm hóc, tay thủ môn chạm đến bóng nhưng tay lại bị đẩy ra, còn quả bóng lại bay vào khung thành tựa như tia chớp.
Hiện trường sôi sục, cầu thủ đội Bồ thành công mở bàn, tỷ số 1-0.
Lúc này, Kỳ Lân ở sòng bạc cũng ngây người, lẩm bẩm nói: “Không thể nào!”
Lâm Kiếm Phong cười lớn ha ha, mấy người Diệp Ngưng Băng cũng hoan hô.
“Cậu Ngô, chúng ta cược trúng rồi, tuyệt quá!”
Kỳ Lân đen mặt hỏi người trung niên bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta có thể điều khiển trận đấu?”
Người trung niên: “Trận đấu là chúng ta chọn tùy ý, khả năng không cao. Cậu chủ, chuyện này có chút kỳ lạ, hay là tạm thời đừng chơi nữa?”
Kỳ Lân hừ lạnh: “Tôi không tin anh ta có thể đoán đúng liên tục, trận tiếp theo cược quyền anhl”
Lâm Kiếm Phong cố ý châm chọc nói với Kỳ Lân: “Cậu Kỳ, vừa tới đã thắng anh mười tỷ rồi, xin lỗi nhé. Anh còn tiền không, hay là tôi cho anh mượn một ít?”
Kỳ Lân cười lạnh: “Lâm Kiếm Phong, trò chơi chỉ mới bắt đầu, anh đừng có kiêu ngạo”.
Chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được một trận quyền anh đang phát trực tiếp, hai bên đang tiến hành hiệp thứ hai.
Kỳ Lân nói: “Hiệp này, tôi chọn trước. Tôi nghĩ hiệp này tuyển thủ quần đỏ sẽ đánh bại tuyển thủ quần đen!”
Người quần đen là một người đàn ông tóc vàng mũi to, người quần đỏ là một người da đen tóc xoăn, trong đó người da đen mạnh hơn một chút, ba mươi sáu trận thì thắng ba mươi bốn trận, thua hai trận. Tuyển thủ tóc vàng hai mươi ba trận, thẳng mười bảy trận, thua sáu trận. Hơn nữa, về thể hình thì người da đen cũng có lợi thế hơn, cánh tay dài hơn, vóc. dáng cũng cao hơn.