Dư Quảng Hạ kia đang thu thập dược liệu cho Thiên Kiêu Đan, nếu có thể tìm đủ dược liệu thì cậu có thể luyện chế. dược Thiên Kiêu Đan.
Hạ Dã Thiên là người thông minh, ly rượu trước mặt Ngô Bình đã hết, cậu ta lập tức tiến lên rót rượu, tựa như người hầu của Ngô Bình.
Lâm Kiếm Phong: “Nếu anh Ngô không có chuyện gì thì cứ ở thủ đô chơi mấy ngày, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo”.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi đến đại học Thần Kinh báo danh, còn đang tham gia kiểm tra học viện quân sự, có lẽ sẽ ở lại một thời gian”.
Lâm Kiếm Phong sáng mắt: “Thì ra cậu Ngô cũng là sinh viên của đại học Thần Kinh?”
Ngô Bình: “Cho nên chúng ta cũng là bạn học cùng khóa”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng không thôi: “Tốt quá rồi, sau này tôi ở trường lại có thêm một người bạn rồi!”
Hạ Dã Thiên nhân cơ hội nói: Cậuu Lâm, tôi cũng cùng khóa này, tên Hạ Dã Thiên”.
Lâm Kiếm Phong chỉ lạnh nhạt gật đầu, cũng không có hứng thú kết giao với kiểu người tầm thường như cậu ta, bèn hỏi Ngô Bình: “Vừa nấy cậu Ngô nói là tham gia cuộc kiểm tra của học viện quân sự sao? Kiểm tra này rất khó, có cần tôi đây giúp gì không?”
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Ngô Bình đã lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi, gia nhập vào học viện quân sự là chuyện chắc như đinh đóng cột vậy”.
Lâm Kiếm Phong rất kinh ngạc, cậu ta giơ ngón cá Ngô đúng là lợi hại! Tôi nghe nói, người lĩnh ngộ được mấy món bảo bối kia, cuối cùng đều có thành tựu rất lớn, giống như Tô Thần Hầu vậy!”
Ngô Bình: “Tôi chỉ là gặp may mà thôi”.
Trong phòng bao cũng chỉ là hát hò nhảy múa, đương nhiên còn có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh.
Uống rượu một hồi, Lâm Kiếm Phong cảm thấy cũng không còn chuyện gì nữa, cậu ta lập tức lên tinh thần, nói: “Cậu Ngô, hôm nay tôi đến đây thực ra là muốn đến sòng bạc. Kim Sơn, hay là chúng ta cùng đi đi?”
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm thích cá độ bài bạc?”
Lâm Kiếm Phong căm hận nói: “Lúc trước tôi chỉ là thi thoảng mới chơi, nhưng mấy hôm trước, tôi với mấy người bạn đến sòng bạc Kim Sơn, kết quả thua hơn mười tỷ, còn nợ hơn ba mươi tỷ. Chuyện này tôi vẫn chưa dám nói với bố tôi, hôm nay muốn đến gỡ gạc”.
Ngô Bình cũng cạn lời, n: u Lâm, cược mười chín thua, tôi thấy hay cứ bỏ đi. Mấy chục tỷ đối với Lâm phủ mà nói, cũng không là gì cả”.
Lâm Kiếm Phong: “Nhưng tôi không nuốt trôi cục tức này, hôm qua thắng tiền tôi, là con trai của Tuyền Tướng, Kỳ Lân! 'Tên này vẫn luôn đối đầu với tôi, tôi có thể thua tiền nhưng không thể thua mặt mũi, nói gì cũng phải thẳng lại tiền!”
Ngô Bình: “Cậu Lâm chơi trò gì với đối phương?”
“Chơi bài cẩu*”. Lâm Kiếm Phong buồn bực: “Bình thường tôi đánh bài khá tốt, thua ít thắng nhiều, nhưng hôm đó lại thua liên tục”.
*Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc
Có thể nhìn ra, đầu óc Lâm Kiếm Phong khá nhanh nhạy, hơn nữa lúc nói chuyện cậu ta cũng đã nói, cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu vào đại học Thần Kinh, đây cũng là chuyện mà Lâm Tướng đắc ý nhất.
Ngô Bình: “Vậy có khả năng là bị người ta sắp xếp trước rồi”. Lâm Kiếm Phong: “Không phải chứ? Quản gia Hồ là cao thủ Thiên Môn, ông ấy cũng không nhìn ra có vấn đề gì!”
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, quản gia Hồ là cao thủ Thiên Môn?”
Lâm Kiếm Phong gật đầu: “Ừ, năm đó ông ấy có danh hiệu là Phật Nghìn Tay, Thiên Thuật vô cùng lợi hại. Trước khi vào Tướng phủ, một đêm ông ấy có thể kiếm được ba tỷ rưỡi, sau đó đã gác kiếm rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Người mà thua ba tỷ rưỡi đó chắc chăn cũng không đơn giản, nếu không ông ấy cũng sẽ không vào Tướng phủ”.
Hồ Vĩ đang ở bên cạnh, ông ta cười nói: “Cậu Ngô đúng là sáng suốt, người thua tiền đã nói muốn mạng của tôi. Tôi cùng đường, cần răng tiến vào Tướng phủ. Lúc đó các bà chủ ở Tướng phủ đều thích chơi bài, đúng lúc tôi có thể chỉ điểm vài kỹ thuật cho bọn họ. Nhưng dần dần, tôi cũng thích thân phận người làm này, nên vẫn ở lại đến giờ”.
Ngô Bình: “Quản gia Hồ, hôm đó ở hiện trường, ông không phát hiện ra đối thủ có chơi bẩn gì sao?”