Một tiếng sau, cậu quay về đại học Thần Kinh. Cậu không đi vào mà chỉ đi vòng vòng trước cổng đại học.
Cậu ngồi trong một tiệm đồ uống lạnh, bỗng nghĩ đến Diệp Ngưng Băng. Diệp Ngưng Băng cũng thi vào đại học Thần Kinh, còn khuyên cậu gia nhập vào học viện hoàng gia. Vì thế, cậu bèn gọi điện cho Diệp Ngưng Băng.
“Diệp Ngưng Băng, em ở Thần Kinh sao?”, cậu hỏi thẳng.
Diệp Ngưng Băng: “Ừ, đang ở đây. Em đã đến báo danh trước rồi, vừa mới làm quen với bạn bè”.
Ngô Bình: “Anh đang ở trước cổng trường”.
Diệp Ngưng Băng vừa kinh ngạc vừa vui: “Vậy sao? Em đi tìm anh ngay!”
Ngô Bình báo địa chỉ cho đối phương, mười phút sau, Diệp Ngưng Băng cùng với bốn bạn học đi đến. Trong bốn bạn học có ba nữ một nam, nhìn ra được ba bạn nữ đều có ý với bạn nam kia.
Phát hiện Ngô Bình ngồi đợi bọn họ ở tiệm đồ uống lạnh, sắc mặt ba cô gái rõ ràng đều có chút khinh thường.
Diệp Ngưng Băng lại không để ý những thứ này, cô ấy cười nói: “Ngô Bình, anh đến nhanh thật, đến báo danh trước giống em sao?”
Ngô Bình không nhắc đến chuyện học viện quân sự, nói: “Xem như vậy đi, thuận tiện đến xem đại học Thần Kinh thế nào”.
Sau đó cậu nhìn mấy người còn lại: “Bạn cậu mới quen sao?”
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Ừ, cũng giống tụi mình, mấy hôm nay cùng đến báo danh”.
Cô ấy cũng không giới thiệu nhiều về Ngô Bình với bọn họ, bởi vì cô ấy biết rõ, những người này không cùng thế giới với Ngô Bình, giới thiệu rồi Ngô Bình cũng sẽ không nhớ rõ họ.
Bạn nam kia trông trắng trẻo gọn gàng, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, cậu ta chủ động vươn tay ra: “Hạ Dã Thiên”.
Ngô Bình cũng vươn tay, nói: “Ngô Bình”.
Hạ Dã Thiên cười nói: “Ngưng Băng, nếu đã là bạn tốt của cậu vậy chúng ta cùng đến Thạch Hải Tử chơi đi?”
Thạch Hải Tử là một vùng đặc biệt, chỉ có hoàng thân quốc thích, quan to quý tộc hoặc con cháu đệ tử bọn họ mới có tư cách tiến vào. Đương nhiên, người thường cũng có thể thể do người khác dẫn vào được.
Nhìn ra được, Hạ Dã Thiên này có chút lai lịch, nếu không sẽ khôn nói dẫn mọi người đến Thạch Hải Tử chơi.
Diệp Ngưng Băng hỏi ý kiến Ngô Bình trước, Ngô Bình nghĩ có hai ngày rảnh rỗi, thì gật đầu, nói: “Được”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy được, chúng ta cũng đến đó chơi, nghe nói bên đó có rất nhiều chỗ chơi”.
Hạ Dã Thiên cười nói: “Cứ giao cho tôi, tôi biết rõ”.
Không lâu sau, có một chiếc xe thương vụ dừng trước cổng. Xe thương vụ có tám chỗ, Ngô Bình chủ động ngồi chỗ sau cùng, nhưng Diệp Ngưng Băng cũng ngồi theo cùng cậu.
Hạ Dã Thiên vốn muốn ngồi cùng Diệp Ngưng Băng, không ngờ cô ấy lại bỏ gần tìm xa, ngồi hàng cuối với Ngô Bình. Trong lòng cậu ta có chút khó chịu, cố ý hỏi: “Bạn học Ngô là người ở đâu?”
Ngô Bình: “Trung Châu”.
Hạ Dã Thiên ồ một tiếng: “Trung Châu là thị trấn quan trọng của Giang Nam, từ xưa đã có nhiều người tài”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Đương nhiên. Không giống như các cậu, Ngô Bình chính là thủ khoa thi đại học tỉnh Giang Nam đấy”.