Ngô Bình thở dài: “Chuyện này hoàng đế cũng không muốn quản, tôi làm như vậy cũng đắc tội với nhân vật lớn rồi. Tôi hỏi rồi, những người kia cũng không biết giáo chủ có lai lịch thế nào”.
Nhan Tướng Quốc nói: “Thế tục tuy không so được với Tiên Giới, nhưng thế tục cũng có nguyên tắc của thế tục, người kia không dám bắt người lộ liễu, chứng tỏ cũng có chút e sợ. Cậu phá hư chuyện của anh ta, nếu anh ta là người thông minh thì sẽ ẩn nấp một thời gian. Trong lúc này, tôi nghĩ anh ta sẽ không kiếm chuyện với cậu đâu. Cho dù có tìm cậu thì cũng chưa chắc có thể tìm được”.
Ngô Bình: “Hy vọng vậy. Nói đến cùng vẫn là chỗ dựa sau lưng không vững, thực lực không mạnh, nếu không cũng không cần lo lắng những chuyện này”.
Nhan Tướng Quốc cười nói: “Trong lòng lo sợ thì mới có động lực tu hành, chuyện này cũng không phải chuyện xấu”.
Ngô Bình: “Ông Nhan nói đúng”.
Lại ngồi một lúc rồi Ngô Bình tạm biệt Nhan Tướng Quốc. Cậu quay về nhà trước, chào hỏi với bố mẹ và Hàn Băng Nghiên rồi quay về thủ đô.
Nơi cậu muốn đến chính là đại học Thần Kinh. Lần này đại học Thần Kinh mở thông đạo đặc biệt, tổng cộng có mười bảy người tham gia, tiếp nhận khảo sát và huấn luyện. Người được thông qua thì có thể chính thức gia nhập học viện quân sự Đại Hạ.
Hôm nay là thứ ba, mười bảy sinh viên đại học Thần Kinh, bắt buộc phải đến đại học Thần Kinh điểm danh lúc chín giờ rưỡi. Đại học Thần Kinh rất lớn, diện tích hơn ba nghìn mẫu, trong góc trường có một tòa nhà trước tòa nhà là một khoảng đất trống.
Lúc Ngô Bình đến, vừa đúng chín giờ hai mươi bảy phút, lúc này trên sân đã có mười sáu người đứng đó. Trước mặt mười sáu người này là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tư thế oai hùng.
Cô gái da trắng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, cô ta mặc bộ quân phục xanh lục bụi bặm, giày quân đội xám, đứng thẳng người.
Ngô Bình mặc bộ quần áo thể thao xuất hiện, cậu nói: “Ngô Bình báo danhl”
Cô gái liếc nhìn cậu, người khác đều đến trước hai ba tiếng đồng hồ, nhưng tên này lại gần đúng giờ mới đến.
“Ừ. Căn phòng xanh phía sau cách tám trăm mét chính là doanh trại của các cậu, quần áo và trang bị của cậu đều ở bên trong. Trước chín giờ, cậu phải thay xong quần áo”.
Nói xong thì nhìn đồng hồ rồi nói: “Cậu chỉ có hai phút rưỡi!”
Ngô Bình: “Vâng”. Sau đó quay người chạy về phía doanh trại.
Tám trăm mét, chạy xong cũng hết ba phút, đi đi về về cộng thêm thời gian thay quần áo, chắc chắn cậu không đến kịp. Nhưng nếu cậu làm không được thì cô ta sẽ trừng phạt tên nhóc chậm chạp này!
Thế nhưng, lúc Ngô Bình chạy đi, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ nhìn thấy làn khói phóng thẳng đến doanh trại, trước sau cũng chỉ có mười giây!
Nửa phút sau, lại có một làn khói từ trong doanh trại lao ra, một cơn gió mạnh thổi đến, Ngô Bình đã đứng trước mặt tất cả mọi người. Lúc này, thời gian vừa đúng chín giờ hai mươi chín phút! Còn một phút nữa là đến chín giờ rưỡi!
Cô gái không có biểu cảm gì: “Xem ra cậu đã tu luyện rồi, chạy rất nhanh”.
Ngô Bình: “Cô quá khen rồi, có luyện qua một chút”.
“Tôi là giám sát viên của các cậu, họ Lam, các cậu có thể gọi tôi là giám sát Lam”. Sau đó cô ta tỏ ý Ngô Bình đứng cuối hàng.
“Tiếp theo, tôi sế nói một chút về nội dung kiểm tra. Hai ngày đầu, kiểm tra năng lực học tập của các cậu. Học viện quân sự là nơi để học tập, không có năng lực học hỏi mạnh mẽ, năng lực tư duy vượt trội thì không cách nào trở thành thành học viên học sự hợp cách cả. Đương nhiên, các cậu đều là hạt giống tót của đại học Thần Kinh, có lẽ sẽ không khiến tôi thất vọng”.
Lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen đi đến, một người chừng bốn mươi tuổi, một người ba mươi tuổi. Vẻ mặt người bốn mươi tuổi uy nghiêm, nói: “Các bạn học, tôi tên La Cương, phụ trách công việc bảo vệ quốc khốc. Quốc khố có không ít bảo vậy, những thứ quý giá nhất được đặt trong khu trân bảo. Nơi đó có ba món bảo bối, mỗi người các cậu có thời gian hai ngày đi quan sát ba món bảo bối. Trong thời gian này, các cậu có thể thu hoạch được gì, thì phải nhìn xem năng lực lĩnh ngộ của các cậu”.
Giám sát Lam: “Nghe rõ chưa? Tiếp theo chúng †a phải đến quốc khố, quốc khố là nơi quan trọng của Đại Hạ, ngay cả các đại thần vương công nếu không được phép cũng không thể tiến vào. Các cậu có thể vào quan sát bảo vật, chắc chắn là cơ duyên lớn nhất cả đời, nhất định phải quý trọng”. Nhóm người đi về phía trước, Ngô Bình cố ý đi phía sau, sóng vai đi cùng giám sát Lan, nói: “Giám sát Lan, các giám sát đều xinh đẹp như vậy sao?”
Giám sát Lan hừ lạnh: “Bớt nịnh nọt đi, có phải cậu muốn hỏi gì không?”
Ngô Bình cười ha ha, lấy một lọ đan dược ra từ trong túi. Lọ đan dược này cậu lấy được từ trong hang động của tu sĩ si mê kia, tên là Trú Nhan Đan, có thể khiến người dùng có dung nhan không già, da dẻ trắng mịn.