Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không chỉ không dám ra tay với anh, mà tôi còn dám giết chết anh. Nhưng trước khi anh chết, tôi đưa anh đi gặp một người đã”.
Nói rồi, cậu và Thanh Lân đã biến mất trên không, để lại Ngô Khả Kỳ ngơ ngác tại chỗ. Người này lại dám động đến thế tử Thanh, cậu không sợ thế gia hoàng kim hạng nhất báo. thù sao?
Đầu óc Thanh Lân trống rỗng, đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã đến sơn trang Hoàng Long, bị Ngô Bình ném xuống đất.
“Anh Ngô, anh đã về rồi”. Trong phòng khách, Mao Thiết đi đến, trên vai cậu ta còn có một bàn tay nằm trên đó, chính là Trương Huyền Bạch. Mao Thiết hiện tại chính là người đại diện nói chuyện thay cho Trương Huyền Bạch, hai người chung sống với nhau mấy người, Trương Huyền Bạch đã trực. tiếp thông qua Mao Thiết để giao tiếp với người khác.
Anh ta vốn định mấy ngày trước đã đi rồi, quay về nhà họ Trương, nhưng mấy hôm nay ở sơn trang Hoàng Long khá vui vẻ, nên cũng không vội quay về.
Thanh Long lạnh lùng nói: “Nhà họ Thanh tôi nhất định sẽ tiêu diệt toàn môn của anh, tru di cửu tộc anh! Sau đó khiến anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Ngô Bình đành chịu nói: “Anh Trương, nhìn thấy rồi chứ? Có người muốn tru di cửu tộc tôi, bây giờ tôi rất sợ đấy”.
Trương Huyền Bạch cười lạnh: “Người nào mà có khẩu khí lớn vậy!”
Thanh Lân tức giận ni hạng nhất, Thanh Lân!”
Tôi là thế tử thế gia hoàng kim
“Nhà họ Thanh?”, Trương Huyền Bạch như có chút ấn tượng: “Năm đó nhà họ Thanh có con gái gả đến nhà họ Trương tôi, nhà họ Thanh cũng nhờ đó mà từ một thế gia thanh đồng một bước trở thành thế gia hoàng kim. Anh chính là thế tử nhà họ Thanh đó sao?”
Nghe thấy lời này, Thanh Lân ngây người, hắn nhìn Mao Thiết run giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Thế tử nhà họ Trương, Trương Huyền Bạch”. Hắn lạnh nhạt nói: “Có lẽ anh từng nghe đến tôi rồi”.
Thanh Lân quỳ mạnh xuống đất: “Tiểu nhân Thanh Lân, bái kiến thế tử!”
Nhà họ Trương là thế gia vạn năm, căn cơ thâm sâu, cho dù có một nghìn nhà họ Thanh cũng không thể so sánh nổi! Chính vì như vậy, nhà họ Thanh mới có thể dựa vào một cô con gái gả vào nhà họ Trương mà mau chóng vùng lên, một bước trở thành thế gia hoàng kim!
Trương Huyền Bạch cười lạnh nói: “Anh Ngô có ơn cứu mạng tôi, anh lại dám đối phó với anh ấy, đúng là chán sống!”
Thanh Lân sợ hãi mất hồn mất vía, run giọng nói: “Tôi biết sai rồi, mong cậu khai ân!”
Ngô Bình cười nói với Trương Huyền Bạch: “Tôi là đệ tử Liên Sơn Tông, hẳn lại dùng thân phận thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất chèn ép tôi, tôi chỉ đành đưa hắn đến gặp anh Trương thôi”.
Trương Huyền Bạch nói: “Thế gia hoàng kim hạng nhất gì chứ, trước mặt tôi cũng chả là cái thá gì!”
Thanh Lân vội nói thế tử bớt giận!”
Vâng vâng, tôi không phải là thá gì cả,
Trương Huyền Bạch nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh cứ tùy ý giải quyết hẳn, giết chết cũng không sao”.
Ngô Bình nói: “Thôi vậy, tôi và hắn cũng không thù oán gì, trước cứ hỏi hẳn vài câu đã”.
Thanh Lân vội nói: “Cậu Ngô cứ hỏi!” Ngô Bình: “Là anh bảo Ngô Khả Kỳ điều tra tôi sao?”
Thanh Lân nói: “Không phải Ngô Khả Kỳ nói với tôi, cậu Ngô có khả năng lấy được thứ đồ kia. Tuy hản không chắc chắn, nhưng tôi cũng muốn có được thứ đồ kia, vì thế bảo hắn đi điều tra, không ngờ lại xung đột với cậu, tôi đáng chết, mong cậu thứ tội!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải giúp tôi làm vài chuyện”.
Thanh Lân lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm!”
Ngô Bình: “Thứ nhất, anh tuyên bố với bên ngoài, bảo bối trên người ninja Đông Doanh kia đã bị anh đoạt được. Anh là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, dù người khác có biết cũng không dám làm gì anh”.
Thanh Lân ngẫm nghĩ, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Ngô Bình: “Thứ hai. Tôi cho anh một cơ hội gần gũi với thế tử Trương Huyền Bạch, hộ tống anh ấy về nhà họ Trương”.