Bảo ngọc tiên truyền, là chỉ một vài người có tu vi cao thâm, đưa một phần hoặc toàn bộ truyền thừa của bản thân vào trong một bảo ngọc. Ai có được bảo ngọc này thì có thể có được truyền thừa.
Nhưng phàm là bảo ngọc tiên tuyền thì chủ nhân ít nhất cũng phải là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, thậm chí là đại năng Đạo Cảnh!
Ngô Bình: “Sao anh biết nhà họ có bảo ngọc tiên truyền?”
“Đông Doanh chúng tôi có tổ chức tình báo. Ban đầu chúng tôi chỉ là muốn kiểm tra thật gia, không ngờ nhà họ thật sự có một miếng bảo ngọc”.
“Người nhà này tại sao không có được công pháo trong bảo ngọc tiên truyền?”, Ngô Bình hỏi.
“Miếng bảo ngọc tiên truyền này không phải là chuyện nhỏ, người bình thường căn bản không có tư cách nhận được truyền thừa. Tuy nhà này cũng có vài cao thủ Bí Cảnh, nhưng tư chất bình thường”.
Ngô Bình gật đầu, chẳng trách hoàng đế rất muốn tìm được người này, xem ra cũng là vì bảo ngọc tiên truyền này mà đến.
“Bảo ngọc đâu?”, cậu hỏi.
“Được tôi giấu trên thuyền rồi”. Higashi Inu Heishiro giấy dụa không muốn nói ra, đáng tiếc lại không cách nào kiểm soát được hành động bản thân.
Vì thế Ngô Bình hỏi rõ vị trí, bèn bảo Chu Ngạo Quân đi lấy.
Chu Ngạo Quân vừa rời đi, đột nhiên có mấy người mặc thường phục đi vào, người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, cao ít nhất một mét chín lắm, cơ bắp rắn chắc, khiến người ta có cảm giác áp lực.
Anh ta nhìn nhãn giả sáu sao ngồi bên cạnh Ngô Bình. Sau đó lại quét mắt nhìn Ngô Bình, cười nói: “Cậu bạn này, xin hỏi cậu ở bộ ngành nào?”
Ngô Bình buông đũa xuống, nói: “Anh là ai?”
Người này nói: “Đội trưởng Cửu Đội Tuần Tiên Ti, Khương Hải!"
Ngô Bình: “Thì ra là đội trưởng Khương, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Hải ôm quyền, cười nói: “Tôi phụng mệnh đến bắt nhãn giả Đông Doanh này”.
Ngô Bình: “Tôi cũng là nghe lệnh làm việc, hơn nữa người cũng đã bắt được rồi, các anh có thể quay về”.
Khương Hải nói: “Xin được hỏi tên cậu bạn đây?"
“Ngô Bình, thống lĩnh thị vệ dưới trướng Đông Vương”.
Khương Hải ồ một tiếng: “Thì ra là người của Đông Vương, nhưng Tuần Tiên T¡ chúng tôi là bên nhận được mệnh lệnh đầu tiên, cho nên mong thống lĩnh Ngô giao người cho tôi vậy”.
Ngô Bình nhướng mày: “Giao người cho anh? Mệnh lệnh của bệ hạ là treo giải thưởng cho toàn bộ quan võ bắt người này. Tôi bắt được anh ta thì chính là do tôi bắt được, không liên quan đến người khác, kể cả Tuần Tiên Tỉ các anh!”
Khương Hải nhếch miệng cười: “Cậu bạn, trưởng quan chúng tôi và Đông Vương có quan hệ không tệ, tốt nhất mọ người đừng làm đến mức quá khó coi như vậy”.
Ngô Bình cầm chén rượu, nói: “Tôi vẫn đang ăn cơm, không giữ chân mấy vị nữa”.
Vẻ mặt Khương Hải u ám, chỗ dựa sau lưng Tuần Tiên rất vững chắc, cho nên cũng không để tâm đến mấy thế lực như Đông Vương, hơn nữa hôm nay anh ta nhận được lệnh tử, cho dù thế nào cũng phải bắt bằng được nhẫn giả sáu sao này.
Anh ta khế thở dài, nói: “Nếu thống lĩnh Ngô không nể mặt thì chúng tôi chỉ có thể dùng đến thủ đoạn thôi”.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi”.
Khương Hải cất bước đi đến, thế nhưng anh ta vừa đến gần bàn thì thân thể bỗng cứng đờ, làm cách nào cũng không thể động đậy.