Chu Ngạo Quân luyện đan xong và cũng đã quay về, cô ta cũng bán được hết đan dược, bốn viên Bí Thai Đan, tổng cộng bán được sáu triệu tiền tiên.
Lúc này trời đã sập tối, mùi thơm không ngừng bay lên từ sân sau, ông chủ Hoàng lại hỏi: “Công tử, qua nếm thử canh ba ba tôi nấu chứ?”
Ngô Bình cười, đáp: “Được, vậy tôi sẽ không từ chối”.
Ba người cùng đến nhà ăn thì thấy canh đang được nấu trong lò, thơm nức mũi. Chu Ngạo Quân múc cho Ngô Bình một chén trước, Ngô Bình húp một ngụm, thơm ngon cực kỳ, đấy là món canh thơm ngon nhất mà cậu từng được ăn trong đời”.
Liêu Kim Long cũng múc một chén và cũng đắm chìm trong sự ngọt thơm của nó.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, tài nấu ăn của ông đúng là thiên hạ vô địch”.
Ông chủ Hoàng cười, nói: “Công tử cứ đến chỗ tôi lúc nào cũng được, sau này ăn cơm ở chỗ tôi thì tôi sẽ giảm năm mươi phần trăm”.
Ngô Bình nói: “Được. Để được giảm giá năm mươi phần trăm, nhất định tôi sẽ đến thường xuyên”.
Thịt ba ba giàu tinh nguyên, Liễu Kim Long chỉ có thể húp một chén, Chu Ngạo Quân húp một chén nhỏ, còn Ngô Bình thì khác, cậu húp hết gần một nửa lò, thịt ba ba cũng bị cậu ăn hết hơn một nửa.
Ăn uống no say xong, Ngô Bình vẫn chưa đi vội mà ngồi xếp bằng, tiêu hóa và hấp thụ tinh khí trong canh và thịt.
Sáng hôm sau, không khí trên đảo bỗng trở nên yên tĩnh, thì ra ngày họp chợ hôm qua đã kết thúc nên hôm nay không còn ai lên đảo nữa.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, ngoài ngày họp chợ ra thì ngày thường không có người lên đảo sao?”
Ông chủ Hoàng đang chẻ củi trong sân, nghe cậu hỏi thì cười nói: “Trước đây cũng có người đến, có điều tôi chê họ phiền nên đã dạy cho họ một bài học, sau đó thì dần dần không còn ai dám lên đảo nữa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, chúng tôi cũng phải về rồi, hẹn hội chợ lần sau chúng tôi lại đến làm phiền”.
Ông chủ Hoàng chắp tay: “Công tử, tôi chờ cậu quay lại”.
Mấy người Ngô Bình chào tạm biệt ông chủ Hoàng rồi quay về lại đất liền. Chu Ngạo Quân bay đến bầu trời tỉnh Giang Bäc thì bỗng dưng nói: “Anh Ngô, nhà tôi ở phía trước không xa, không biết công tử có thời gian đến nhà tôi uống chén trà không?”
Ngô Bình dừng lại trên không, cười, nói: “Cô Chu, tôi không quen biết người nhà cô, không tiện đến thăm đường đột”.
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đấy là căn nhà nhỏ của tôi, không có ai khác”.
Liễu Kim Long là người từng trải, ông ta liền nói: “Công tử, tôi còn có việc phải giải quyết, không thể đi cùng, tôi phải đi trước đây”. Ông ta nói xong thì bỏ đi ngay, không kịp chào tạm biệt.
Ngô Bình thấy Liễu Kim Long đi thì chỉ đành nói: “Thôi được”.
Chu Ngạo Quân vui vẻ, nhanh nhảu đáp: “Mời công tử”.