Thần Y Trở Lại

Chương 602






Chương 604

Lặng im giây lát, Đường Băng Vân mới lên tiếng: “Thu dọn đồ nhanh đi, thời gian của chúng ta không nhiều”.

Sau đó cô ấy gọi máy bay trực thăng. Nửa giờ sau, mấy chiếc trực thăng lần lượt hạ cánh và lấy đi toàn bộ bảo vật tại hiện trường. Bọn người Ngô Bình ngồi một chiếc trực thăng khác để bay về nước.

Hơn một giờ sau, trực thăng hạ cánh xuống một sân bay quân sự nhỏ ở tỉnh Biên Nam. Một đoàn xe tải chạy đến và chất mọi thứ lên máy bay vận tải.

Trong quá trình chuyển đồ cổ, Ngô Bình đã chọn được một nửa món đồ mình muốn. Tất cả những thứ anh chọn đều quý hiếm và đắt tiền, ước tính ít nhất cũng phải sáu, bảy tỷ.

Sau khi chất đồ xong, Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh đã vượt qua buổi kiểm tra thứ hai”.

Ngô Bình cười cười: “Có phải còn buổi kiểm tra thứ ba không?”

Đường Băng Vân không trả lời, chỉ bảo: “Sẽ có người của nhà họ Đường liên lạc với anh”.

Ngô Bình đáp: “Được. Tôi sẽ ở Biên Nam mấy ngày, không về cùng mọi người đâu. Về số đồ cổ mà tôi đã chọn, cảm phiền đưa đến nhà họ Đường ở Vân Kinh giúp tôi nhé”.

Nhà họ Đường là chuyên gia sưu tầm đồ cổ. Anh muốn nhờ Đường Thời Lộc giám định và định giá giúp mình.

Đường Băng Vân hỏi: “Anh muốn ở lại Biên Nam à? Cần giúp gì không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi hẹn gặp bạn thôi. Mọi người cứ đi trước”.

Đường Băng Vân như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ đáp: “Được, vậy anh bảo trọng”.

Tiễn đám người Đường Băng Vân lên máy bay rồi, Ngô Bình quay lưng bước lên xe. Anh muốn đi gặp Tiết Thái Hổ một chuyến. Dù sao anh cũng có năng lực nhìn thấu, nếu không dùng nó để cược ngọc thì tiếc quá.

Chiếc xe này là một chiếc xe việt dã hạng sang mà Đường Băng Vân tặng cho anh. Nó hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mễ và trị giá hơn chục triệu đồng, được trang bị động cơ Turbo sáu lít V10, mã lực mạnh, còn có đặc tính chống đạn, trọng lượng hơn năm tấn.

Có điều chiếc xe này rất khó lái. Ngô Bình lái được một lúc, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như lái xe tải. Vừa đi đường, anh vừa gọi điện cho Tiết Thái Hổ.

Lúc này, Tiết Thái Hổ đang rầu rĩ hút thuốc trên xô pha, lông mày nhăn tít lại. Có mấy thuộc hạ đứng trước mặt gã, ai cũng cúi gằm mặt, không khí nặng nề vô cùng.

“Ông Hổ đừng quá lo lắng. ‘Bàn Cổ’ của chúng ta nặng đến sáu tấn. Tên trộm Đinh Mặc ấy có giỏi đến mấy cũng không lấy đi nổi”, một thuộc hạ an ủi gã.

“Thứ mà siêu trộm Đinh Mặc đã muốn trộm thì không ai ngăn được”, Tiết Thái Hổ phiền muộn: “Ngay cả ‘kiếm Long Tuyền’ của nhà họ Bạch còn bị hắn trộm mất, các cậu nghĩ tôi sẽ ngăn cản được sao?”

Đúng lúc này, điện thoại gã reo lên. Tiết Thái Hổ bực dọc liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi bỗng dưng bật dậy kêu lên: “Mình được cứu rồi!”

Gã vội vàng bắt máy, nói bằng giọng xu nịnh: “Cậu Ngô sao lại rỗi rãi gọi cho tôi thế này?”

Ngô Bình đáp: “Tôi đang trên đường đến gặp ông, khoảng hai giờ nữa sẽ đến nơi”.