Ngô Bình: “Tu vi lúc trước của ông là gì?”
“Thần Thông tầng mười”, đối phương nói: “Nếu không phải bị hại thì đã có thể là cảnh giới Phổ Thăng Đạo”.
“Thần Thông tầng mười mà đã có thể tạo ra được phù thần mạnh như vậy, ông cũng có chút bản lĩnh đấy”, cậu nói.
Đối phương cười mỉa: “Có chút bản lĩnh?”
Ngô Bình: “Thực lực của ông cũng xem như khá tốt, nhưng chỉ chút này mà muốn đe dọa tôi thì còn kém xa lắm”.
“Âm!”
Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của phù thần bùng phát, các cơ quan nội tạng của cậu ngứa ran, nhưng ngay sau đó cảm giác này biến mất, ngược lại cái người ở trong người cậu bắt đầu hét lên.
“Cậu đã làm gì với tôi?”, ông ta tức giận nói.
“Hoan Không Đại Đạo!”, Ngô Bình nói: “Tôi chia sẻ cảm nhận của mình với ông, nỗi đau của tôi sẽ tăng lên gấp mười lần khi ở trên người ông, nếu ông muốn hại chết tôi, ông cũng sẽ chết trước tôi”.
Đối phương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu thế mà lại có Hoan Không Đại Đạo. Này, rốt cuộc cậu là ai thế?”
Ngô Bình: “Đệ tử xuất sắc của đại tông”.
Đối phương im lặng vài giây rồi nói: “Thảo nào có thể lấy phù thần của tôi, hóa ra là con cưng của trời à”.
Ngô Bình: “Nói chuyện đàng hoàng, có lẽ tôi có thể giúp ông”.
Đối phương nói: “Được thôi, nếu tôi đã không thể làm gì được cậu thì chỉ đành hợp tác vậy”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Đối phương nói: “Lúc trước tôi được gọi là Diệu Phù Thần Quân, tên là Lý Hưng Vận”.
Ngô Bình: “Diệu Phù Thần Quân, tại sao ông bị truy sát?”
Diệu Phù Thần Quân: “Cậu cũng thấy rồi đấy, uy lực phù thần mà tôi tạo ra cực kỳ lớn, nếu cho tôi thời gian, tôi thậm chí có thể tạo ra phù thần Đạo Cảnh”.
Ngô Bình: “Tôi tin anh có thể làm được, phù thần của ông chắc chẳn rất mạnh”.
Diệu Phù Thần Quân: “Thế nên tôi bị vài thế lực nhăm đến, chúng muốn lấy phù thần của tôi. Vốn dĩ tôi đã cất đi rồi nhưng bị đồ đệ của tôi bán đứng”.
“Tại sao hắn lại bán đứng ông?” Diệu Phù Thần Quân thở dài: “Cậu ta chỉ vì muốn lấy một phù thần do tôi tạo ra. Phù thần đó vốn dĩ tôi để lại tặng cho cậu ta”.
“Hắn tên gì?”
“Tiêu Thụy! Bây giờ cậu ta chắc đã đổi tên rồi, nhưng có biến thành tro tôi cũng có thể nhận ra”, Diệu Phù Thần Quân hung hăng nói.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải nói cho tôi biết nguyên lý của phù thần”.
Diệu Phù Thần Quân: “Sau khi tôi dạy cho cậu, nếu cậu hối hận thì sao?”
Ngô Bình: “Thế nên có dạy hay không là tùy ông, ông có thể lựa chọn không tin tôi, cũng có thể tin tôi”.
Diệu Phù Thần Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải suy xét rõ ràng”.
“Không thành vấn đề!”, Ngô Bình nói, sau đó cậu lại lấy chín thanh phi kiếm ra, bắt đầu tập cách điều khiển phi kiếm.
Người khác cần đến thần thức để điều khiển phi kiếm, giữa chừng dễ xảy ra nhiều vấn đề. Sau khi thử vài lần, Ngô Bình chia Huyền Ảnh thành chín phần, đồng thời khống chế chín thanh phi kiếm.
'Thoáng chốc chín thanh kiếm đâm vào trong không trung tạo thành kiếm trận, uy lực kinh người, cũng không thua kém gì Bạch Hổ Tiên Kiếm mà cậu thi triển.