Hàn Băng Nghiên: “Nói chính xác thì mai mới đúng, em sinh lúc một giờ ba mươi sáng. Có điều, em quen tổ chức sinh nhật trước một ngày rồi, vậy thì có thể được vui sớm hơn”.
Ngô Bình: “Băng Nghiên, anh không chuẩn bị quà, em thích gì, ngày mai anh mua cho em”.
'Từ Kiêu liền la lớn lên: “Anh Bình, anh vậy là không được đâu nha. Sinh nhật bạn gái mà lại không có quà, tôi đề nghị phạt anh Bình ba chai”.
Hàn Băng Nghiên trợn cậu ta: “Lượn đi, cậu tự đi mà uống”.
Từ Kiêu thốt lên: “Thiên vị bạn trai quá đấy”.
Ngô Bình cười haha, nói: “Được, vậy tôi uống ba chai”.
Cậu cầm chai bia lên, bật nhẹ nắp, đồ hết chai vào miệng rồi ực một cái, liên tiếp ba chai, các bạn học vỗ tay rầm rầm.
Chính vào lúc đó, có người đạp cửa ra, một người đàn ông mặc áo đen nói: “Về hết đi, tối nay không kinh doanh”.
Tiền cũng trả rồi, đồ ăn thức uống cũng đã gọi, mọi người đã sắp bắt đầu hát thì đối phương lại nói không làm ăn nữa. Hàn Băng Nghiên hỏi: “Tại sao lại không mở cửa nữa? Lúc chúng tôi đến các anh đâu có nói”.
Người đó khó chịu nói: “Hôm nay chị Hồng bao. quán, ai cũng không được ở lại, mau đi đi”.
Nhóm người của Hàn Băng Nghiên đều là học sinh, mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ra ngoài.
Ngô Bình hỏi: “Đi cũng được nhưng có trả tiền lại không?”
Người đó trừng mắt: “Trả lại tiền gì?”
Ngô Bình: “Chúng tôi đã mất hai mươi ngàn để dùng dịch vụ ở đây, nhưng các anh lại không cung cấp được dịch vụ, vậy chúng tôi chỉ đành lấy tiền lại”.
Người đó cười lạnh lùng: “Lần này không dùng được dịch vụ thì lần sau đến lại, tiền đã trả không thể hoàn lại”.
Ngô Bình: “Không hoàn tiền thì chúng tôi sẽ không đi đâu”.
Người đó không ngờ Ngô Bình lại cứng đầu như thế, anh ta cười lạnh lùng, nói: “Nhóc con, cậu không đi thật đúng không?”
Ngô Bình: “Không sai, ít nhất chúng tôi cũng phải chơi được nửa ngày”.
Người đó chỉ vào cậu, gật đầu, nói: “Cậu đợi đấy”.
Hàn Băng Nghiên liền nói: “Anh Bình, hay chúng ta đổi chỗ khác đi”.
Ngô Bình: “Không cần đổi”.
Từ Kiêu: “Đúng vậy, không đổi. Tôi thấy dáng vẻ ngông cuồng của tên đó là ứa gan rồi”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy lát cậu lên xả giận trước đi”.
Từ Kiêu gãi đầu, cười gượng: “Chẳng phải có anh Bình ở đây sao? Cần gì tôi phải ra tay chứ”.
Chưa được ba phút thì liền có một đám người đến, dẫn đầu là một tên cao to vạm vỡ, sau khi hỏi chuyện người đàn ông áo đỏ xong thì không nói gì, xông thẳng về phía Ngô Bình, giơ tay lên định tát vào mặt cậu.
Ngô Bình ngồi im, đưa chân đạp lên mặt người đó, người đó phụt máu mũi, bị đá văng ra mấy mét và ngất lịm đi. Những người đi cùng anh ta ngây ra, lúc phản ứng lại thì thi nhau xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đứng dậy, hạ gục tất cả chỉ với vài đấm, vài đá, còn lại mỗi người đàn ông áo đỏ, cậu nói: “Anh có thể tiếp tục gọi thêm người”.
Người đàn ông áo đỏ biết mình đã gặp phải cao thủ, lập tức nghiến răng, chạy ra ngoài.
Những người trên sàn vẫn còn đang rên rỉ, Ngô Bình bảo Từ Kiêu mở loa rồi hát một bài mà mình không thuộc lắm.
Cậu mới hát được một nửa thì có một tên đầu trọc, xăm đầu hổ bước vào, gã nhìn quanh những thuộc hạ đang nằm dưới đất một lượt rồi hạ giọng
nói với vẻ mặt nặng nề: “Anh bạn, cậu có biết ông chủ của Thành Sao Giải Trí là ai không?”
“Không, anh có thể nói cho tôi biết”. Ngô Bình bình thản đáp.
Tên đầu trọc nói: “Thành Giải Trí là sản nghiệp của Tiên Gia, hôm nay chị Hồng đến chơi, bao hết cả tầng ba, hi vọng cậu có thể nể mặt, không làm mất hòa khí của nhau”.
Ngô Bình: “Đám rác rưởi các anh mà cũng xứng nói chuyện hòa khí với tôi sao? Tôi cần hòa khí của các anh làm gì?”
Tên đầu trọc thấy Ngô Bình không hợp tác thì hít một hơi thật sâu, nói lếu như cậu đã không nói lý thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Gã phất tay, một người đàn ông trung niên cao. tâm một mét bảy đến một mét tám liền bước qua, ông ta đi chân không, cơ bắp chân chắc như sắt, có vẻ là một người tu luyện.