Ngô Bình chau mày hỏi: “Nhà họ Cừu dựa vào đâu mà đòi khống chế Từ Thiện Đường?”
Mã Gia Thăng: “Con gái nhà họ Cừu là bà hai của tổng đường chủ Phác Thái Long của tổng đường Từ Thiện”.
Ngô Bình: “Phác Thái Long dựa vào đâu mà cai quản tổng đường Từ Thiện?”
Mã Gia Thăng: “Phác hoàng phi xuất thân từ nhà họ Phác, rất được hoàng đế cưng chiều”.
Ngô Bình thở dài: “Hoàng thân quốc thích đúng là nằm ngửa cũng có thể kiếm được tiền”.
Mã Gia Thăng: “Thiên hạ này đều là của hoàng đế Đại Hạ, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?”
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Quyên góp cho mấy người là người như thế nào?”
Mã Gia Thăng: “Cá nhân quyên góp rất ít, chỉ chiếm hai ba phần trăm, nguồn quyên góp chủ yếu đến từ các doanh nghiệp lớn nhỏ trong tỉnh Giang Nam. Mỗi năm những công ty và doanh nghiệp này đều quyên góp cho Từ Thiện Đường một khoản, vì chỉ cần quyên góp thì sẽ có thể tích lũy được điểm đóng góp cho xã hội”.
Ngô Bình: “Điểm tích lũy đóng góp cho xã hội? Thứ đó quan trọng lắm sao?”
Mã Gia Thăng: “Đương nhiên là quan trọng rồi. Điểm tích lũy đóng góp cho xã hội có thể giảm tiền thuế. Hơn nữa, doanh nghiệp với quy mô khác nhau đều bắt buộc phải có được mức điểm tích lũy cống hiến cho xã hội nhất định, nếu không thì sẽ bị phạt nặng. Cứ thiếu một điểm thì sẽ bị phạt một triệu, nhưng nếu như quyên góp cho Từ Thiện Đường của chúng tôi thì cứ quyên một triệu, sẽ được sáu điểm tích lũy, vẫn rất hợp lí”.
Ngô Bình: “Theo lý mà nói thì tiền của Từ Thiện Đường là tài sản của xã hội, nhà họ Cừu có thể dùng được sao?”
Mã Gia Thăng chớp mắt nói: “Hầu hết những chức vụ từ lớn đến nhỏ ở Từ Thiện Đường đều do. người nhà họ Cừu nắm giữ, vì vậy, trên thực tế, Từ Thiện Đường là của nhà họ Cừu. Bất kể là việc mua sắm hay sử dụng vốn đều do người nhà họ Cừu quyết định. Mười năm trở lại đây, nhà họ Cừu đã mở hơn cả trăm công ty phụ thuộc Từ Thiện Đường, tất cả đều mang lại lợi nhuận”.
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Tài sản đứng tên nhà họ Cừu có nhiều không?”
“Chắc cũng hơn trăm tỷ, tôi cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chắm: “Anh có quan hệ thế nào với nhà họ Cừu?”
Mã Gia Thăng: “Dì tôi gả vào nhà họ Cừu, có được quan hệ đó nên tôi mới có thể làm được phó đường chủ. Có điều tôi không có thực quyền gì, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Cừu”.
Ngô Bình: “Ai quy định tất cả tiền quyên góp đều phải đưa cho nhà họ Cừu?”
Mã Gia Thăng: “Không ai quy định cả, nhưng nhà họ Cừu có chỗ dựa nên làm việc rất bá đạo, hơn nữa, mọi thế lực ở tỉnh Giang Nam đều nể mặt nhà họ, lâu dần, mọi người đều không dám quyên cho nhà khác nữa”.
Ngô Bình nhấc bổng Mã Gia Thăng lên, nói: “Anh dẫn tôi đi gặp nhà họ Cừu”.
Mã Gia Thăng ngơ ngác: “Cậu muốn đến nhà họ Cừu sao?”
Ngô Bình: “Vừa hay tôi cũng muốn làm từ thiện, nhưng lại không có kinh nghiệm gì, nhà họ Cừu khống chế Từ Thiện Đường của Giang Nam, vừa hay tôi mượn tay nhà họ Cừu, làm chút việc thiện”.
Mã Gia Thăng vội nói: “Tôi khuyên cậu đừng đi vì nhà họ Cừu có mời về rất nhiều cao thủ bảo vệ”.
Ngô Bình không quan tâm đến anh ta, quay sang hỏi Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi, con đưa bố về dưỡng thương trước. Bố nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tin của con”.
Cậu nói xong thì dẫn theo Mã Gia Thăng và Âu Dương Chí Viễn bay lên cao. Cậu đưa Âu Dương Chí Viễn về chỗ mình ở trước, sau đó lại đưa Mã Gia Thăng đến Hổ Thành, gặp nhà họ Cừu.
Mã Gia Thăng bay trên không trung thì vừa kích thích vừa sợ hãi, đến khi hai người họ đến bầu trời trên đầu Hổ Thành, Ngô Bình đang định đáp đất thì nhìn thấy một chiếc bóng bay từ dưới đất lên, ngưng tụ thành một khuôn mặt người khổng lồ, chặn trước. mặt Ngô Bình.