Đối phương hừ lạnh: “Thì ra cậu chính là Ngô Bình. Tốt lắm, cha nuôi cậu sống được hay không thì phải xem cậu biểu hiện thế nào!”
Ngô Bình: “Không biết cha nuôi tôi đã đắc tội gì với các người?”
Đối phương: “Cậu muốn biết thì đến đây một chuyến!”
Ngô Bình: “Được. Anh gửi địa chỉ cho tôi”.
Cúp điện thoại, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã nhận được địa chỉ, cậu lập tức lái xe đến đó.
Hai mươi phút sau, tại một tòa nhà cao mười tầng ở Trung Châu, Ngô Bình đến sảnh tầng một. Trong sảnh có chừng bảy tám người đang ngồi, nhìn thấy Ngô Bình đi vào, bọn họ đều đứng dậy. Người đứng đầu để tóc dài, tuổi tầm ba mươi, ánh mắt sắc như ưng.
Hắn ta đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”
“Là tôi”. Ngô Bình gật đầu. Người đàn ông tóc dài nói: “Đi theo tôi”.
Bốn người dẫn Ngô Bình vào thang máy, dừng lại ở tầng tám.
Ra ngoài thang máy là một phòng khách rất lớn, lúc này trong phòng khách có chừng bốn, năm mươi người đang ngồi. Ngay chính giữa sảnh là một bàn tròn lớn, có một người đàn ông tóc đỏ đứng đó. Người đàn ông tóc đỏ mặc đồ trảng, đội mũ trằng, tay cần Tuyết liên, ánh mắt quét nhìn đám người trước mắt.
“Vài kẻ không có mắt, dám cướp đoạt danh tiếng từ thiện đường Giang Nam chúng ta, chán sống rồi!"
Những người này đều lên tiếng nói.
“Không sai! Âu Dương Chí Viễn kia lại dám lách qua từ thiện đường chúng ta, tự mình làm từ thiện, ha ha, hắn ta đúng là ăn gan hùm mài!”
“Nhất định không được bỏ qua! Tất cả những người tham gia, nhất định phải phạt nặng, nếu không sau này ai ai cũng có thể làm từ thiện cả, công việc của chúng ta sao có thể phát triển được?”
Đúng lúc Ngô Bình nghe thấy những lời này, cậu cao giọng nói: “Làm từ thiện còn phải thông qua các ông, đây là quy định do ai đặt ra?”
Vừa dứt lời, hàng trăm ánh mắt đều nhìn sang, người đàn ông tóc đỏ kia nhìn sang, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”
Người đàn ông tóc dài vội nói: “Phó đường chủ Mã, người này chính là người đứng sau Âu Dương Chí Viễn, tên Ngô Bình”.
Người đàn ông tóc đỏ cười lạnh: “Thì ra người †o gan lớn mật kia là cậu!”
Ngô Bình: “Chúng tôi làm từ thiện, sao lại là to gan lớn mật?”
Người đàn ông tóc đỏ gẵn từng câu từng chữ: “Làm từ thiện ở Giang Nam này, bắt buộc phải thông qua từ thiện đường Giang Nam, chuyện này cậu không biết sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Từ thiện đường Giang Nam thì tôi từng nghe nói, nhưng theo tôi biết, nó chỉ là một tổ chức tư nhân, không có quyền can thiệp vào chuyện người khác làm từ thiện!”
Người đàn ông tóc đỏ cười nhếch môi: “Không có quyền can thiệp?”. Hắn ta vẫy tay.
Hai người đàn ông cao lớn kéo Âu Dương Chí Viễn ra. Gương mặt Âu Dương Chí Viễn sưng phù, tay cũng bị gấy một ngón, cả người không thể đứng thẳng.
“Cậu xem cho rõ đi, đây chính là kết cục khi đối đầu với từ thiện đường chúng tôi!” Người đàn ông tóc đỏ hung hăng nói.
Ánh mắt Ngô Bình lạnh lẽo, cậu bước mấy bước tiến đến trước mặt Âu Dương Chí Viễn, vung tay lên, hai tên cao to kia lập tức ngã xuống đất như bị say rượu.
“Cha nuôi, cha không sao chứ?”, cậu thấp giọng nói.
Mắt Âu Dương Trí Viên sưng lên chỉ hé mở được một đường, ông ấy khế cười khó coi: “Tiểu Bình, cha không sao. Đám người này đột nhiên bắt cha, cha không kịp báo cho con”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Cha nuôi, chuyện còn lại cứ giao cho con xử lý, cha cứ ngồi yên”.