Thần Y Trở Lại

Chương 5936: Quả nhiên anh là người thông minh




Ngô Bình cũng không hứng thú với những chuyện này, nói: “Mặc kệ ông là người của ai, sau này lệnh của lão Nghiêm thì ông phải ưu tiên chấp hành trước. Đương nhiên, nếu không phải là chuyện gấp gáp thì ông cứ duy trì quan hệ với bên kia như cũ”. Hoàng Diên Lãng nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu”. Ngô Bình uống ngụm trà, hỏi ông ta: “Ông là thị trưởng, lại đi nịnh bợ một đệ tử chân truyền như vậy, ông có chuyện gì cần nhờ sao?” 

Hoàng Diên Lãng khẽ thở dài, nói: “Là con gái tiểu nhân bị bệnh nặng, cần một viên tiên đan kéo dài tính mạng”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tiên đan? Đừng nói ông tổ chức tuyển tú một lần, cho dù ông nhận hắn là cha nuôi, hắn cũng không thể đưa tiên đan cho ông đâu”.

Hoàng Diên Lãng cúi đầu, nói: “Con gái tôi rất đáng thương, con bé lương thiện như vậy, tôi muốn con bé sống tiếp, cho dù chỉ có một phần cơ hội thì tôi cũng không thể từ bỏ!”

Lúc này, hai mắt Hoàng Diên Lãng ướt đẫm, lúc này ông ta không phải là thị trưởng mà chỉ là một người cha hy vọng con gái được sống mà thôi.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Bảo con gái ông qua đây, tôi xem có thể chữa được không”.

Hoàng Diên Lãng ngây người, hỏi: “Thống lĩnh đại nhân biết y thuật sao?”

Ngô Bình: “Biết đôi chút”.

Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Vâng, tôi lập tức gọi con bé”.

Ông ta vội vàng đi, Ngô Bình lại vung tay lên, Niên Phùng Thời kia thoát khỏi ảo ảnh kia. Lúc này   vẻ mặt hắn kinh sợ, thì ra hắn vừa bước vào trong

ảo ảnh vô biên, dùng hết mọi cách cũng không thể thoát ra được.

Ngô Bình hỏi hắn: “Phục không?”

Niên Phùng Thời hít sâu một hơi, hắn siết chặt nắm tay, nói: “Tôi phục”.

Ngô Bình gật đầu: “Phục thì tốt. Nếu anh không phục thì tôi sẽ để anh ở đó thêm mấy ngày”.

Niên Phùng Thời nói: “Là tôi có mắt như mù, tôi nhận thual”. Nói xong hắn chắp tay, xoay người muốn rời đi.

“Tôi cho anh đi rồi sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Niên Phùng Thời tức giận nói: “Cậu muốn làm gì? Giết tôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Tại sao tôi phải giết anh? Tôi chỉ là muốn hỏi anh một câu, anh ở tông môn nào?”

Niên Phùng Thời nói: “Vân Long Tông

Ngô Bình: “Vậy mục đích anh đến Trung Châu làm gì?” 

Sắc mặt Niên Phùng Thời thay đổi: “Tôi có mục đích gì?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ tôi không biết mục đích thật sự anh tuyển tú làm gì sao?”

Niên Phùng Thời thản nhiên nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”.

Ngô Bình lấy máy tính bảng từ trên bàn, bên trên viết tên rất nhiều cô gái cùng với ngày sinh. Lúc Ngô Bình đến thì đã nhìn thấy nội dung trên máy tính bảng.

Cậu xem rồi nói: “Bên trên có viết ngày sinh của tất các các cô gái, đều sinh vào mùa xuân, giờ Tý, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?”

Niên Phùng Thời bất giác trầm mặc.

Ngô Bình nói: “Anh không nói cũng không sao, vậy thì ở lại trong ảo ảnh thêm vài ngày đi, đến khi anh muốn nói thì thôi”.

Cậu vừa vung tay, Niên Phùng Thời đã thở dài, nói: “Tôi nói”.

Ngô Bình bỏ máy tính bảng xuống, nói: “Quả nhiên anh là người thông minh”.