Ngô Bình khế quát, đám người này như bị khống chế, vẻ mặt ai cũng cứng đờ xoay người rời đi.
Sau khi mấy người này đi, sắc mặt Ngô Bình rất khó coi, mấy người này đúng là chẳng coi ai ra gì, thế mà lại đến nhà bắt người đi tham gia tuyển chọn thiếu nữ.
Gậu trầm giọng hỏi: “Bây giờ thị trưởng thành phố đang ở đâu?”
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Hôm nay chắc là ông ta ở sơn trang Vạn Tú, đó là nơi ông ta nghỉ ngơi. Nếu không có gì bất ngờ thì đệ tử chân truyền đó hẳn cũng ở đó”.
Ngô Bình: “Đi thôi, đến sơn trang Vạn Tú”.
Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Chủ nhân muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Loại người vô liêm sỉ này thì chỉ có đánh cho một trận, ông ta mới biết đau”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ, chuyện đi dạy dỗ một thị trưởng thành phố nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu là Ngô Bình làm thế thì chẳng là gì.
“Được, vậy tôi đi với chủ nhân”.
Dưới một mái đình ở sơn trang Vạn Tú, thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lấng đang nói chuyện với một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thân là người đứng đầu của hàng trăm chức vụ ở thành phố Trung Châu, lúc này ông ta cực kỳ khiêm nhường cười nói: “Cậu Niên, chúng tôi thật sự rất vui, cũng cảm thấy may mắn khi cậu có thể về lại Trung Châu được không. Mong cậu có thể ở lại thêm vài ngày, chúng tôi muốn được tiếp xúc gần với cậu hơn”.
Gương mặt cậu Niên này lộ ra vẻ kiêu ngạo, thân là đệ tử chân truyền của tông môn hạng hai, thật ra hẳn cũng không xem thị trưởng thành phố Trung Châu này ra gì cả, nhưng dù sao người nhà của mình gia tộc vẫn sống ở Trung Châu một thời gian, nên hẳn vẫn khách sáo với Hoàng Diên Lãng.
“Cũng được”, cậu Niên lạnh nhạt nói, sau đó hỏi: “Chuyện tuyển thiếu nữ đã tiến hành chưa?”
Nghe hẳn hỏi về vấn đề này, Hoàng Diên Lấng cười nói: “Cậu Niên đừng lo lắng, chúng tôi đang nhanh chóng tiến hành rồi, chúng tôi sẽ cố gắng chọn được người phụ nữ như ý cậu trong vòng ba ngày”.
Cậu Niên này tên là Niên Phùng Thời , khổ tu mười năm, hẳn bị sư phụ cấm tiếp cận với phụ nữ nên lần này vô cùng “thèm khát”, muốn ăn no vài bữa. Thế là Hoàng Diên Lãng đã tổ chức hoạt động tuyển các thiếu nữ trong toàn thành phố vì hẳn.
Niên Phùng Thời khẽ gật đầu, nói: “Bên cạnh bố mẹ tôi cũng cần vài người chăm sóc, có thể chọn thêm vài người”.
Hoàng Diên Lãng hỏi: “Cậu Niên, vậy trước tiên chọn ra ba mươi người nhỉ?”
Niên Phùng Thời gật đầu: “Cũng được”.
Vừa nói xong câu này, Niên Phùng Thời bỗng đứng dậy, híp mắt nhìn xung quanh.
Hoàng Diên Lãng quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một đám mây màu tím từ xa bay đến, vì nhìn từ xa nên khá mờ, ông ta dụi mắt, đám mây màu tím đó đã đáp xuống vườn hoa cách đó không xa.
Người đến chính là Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch.
Ngô Bình sải bước đi đến, lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Diên Lãng.
Hoàng Diên Lãng cực kỳ hoảng sợ, ông ta lùi ra sau một bước hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Thị trưởng Hoàng, tôi từng đánh em vợ của ông, hôm qua vừa dạy dỗ xong Hoàng Thương nhà ông, ông không nhận ra tôi à?”
Nghe cậu nói thế, Hoàng Diên Lãng sầm mặt: “Là cậu! Người đâu, đánh cậu ta”.
Thân là thị trưởng thành phố, bên cạnh ông ta có vệ sĩ thực lực cao, nhưng chẳng ai chạy đến sau khi ông ta gọi.
Niên Phùng Thời đứng dậy, hắn nói: “Thị trưởng Hoàng đừng gọi nữa, người của ông không nghe thấy đâu”.
Hản nhìn Ngô Bình nói: “Cách bay này của cậu đẹp đấy, không biết đến từ tông môn nào?”
Ngô Bình nói: “Ngô Bình - đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, anh là đệ tử chân truyền vừa trở về thăm người thân đó à?”