Sau đó gã ôm kiếm võ sĩ vào lòng, cười ha ha hỏi Phương Bình Hải: “Ông già, tôi nghe nói ông đang giữ một món bảo vật, lấy ra cho tôi xem thử đi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, lẽ nào thiếu niên này là người do nhãn giả phái đến?
Thế là cậu âm thầm mở camera, gửi hình ảnh ở đây cho Đông Vương ở tòa nhà đố
Đông Vương nhìn thấy thiếu niên này, giọng cũng thay đổi, nói: “Đây là Hoshi Kiryu, thiếu niên cao thủ đứng đầu của Phù Tang. Ngô Bình, cậu phải cẩn thận với người này”.
Sau đó là giọng Đông Vương tức giận quát người bên cạnh: “Một đám vô dụng! Hoshi Kiryu đến hiện trường kia, các người lại không biết”.
Ngô Bình gõ vào máy quay tỏ ý ông ta đừng lo.
Hoshi Kiryu vừa nhắc đến bảo vật, Phương Bình Hải lập tức biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Chàng trai, là ai phái cậu đến?”
Hoshi Kiryu vỗ kiếm võ sĩ trong ngực: “Là tôi tự muốn đến, tôi có hứng thú với bảo vật của ông. Ông già, giao bảo vật của ông ra đây, tôi có thể tha cho tất cả mọi người có mặt ở đây, nếu ông đưa thì tôi sẽ chém đầu từng người một”.
Phương Bình Hải tức đến mức bật cười: “Tên nhóc thối tha, khẩu khí cũng lớn đấy chứ”.
“Sư phụ, để con cho cái tên không biết trời cao đất dày này một bài học”, đại đệ tử của Phương Bình Hải là một người trung niên, ông ta bước ra, khí tức hùng hồn, cũng là tu sĩ Bí Cảnh tầng ba giống Ngô Bình.
Phương Bình Hải khẽ gật đầu nói: “Nộ Ba, chú ý kiếm của cậu ta, người này biết thuật rút kiếm”, ánh mắt ông ta rất chuẩn, vừa nhìn đã biết bản lĩnh sở trường của Hoshi Kiryu.
Người đàn ông trung niên bước ra tên là Dương Nộ Ba, trước đây ông ta là một tu sĩ, nửa đường đã bái Phương Bình Hải làm thầy, song tu tiên - võ, thực lực mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Bí Pháp bình thường.
Dương Nộ Ba tay không đánh ra một quyền, từng bước đến gần Hoshi Kiryu. Hoshi Kiryu cười ẩn ý, ánh mắt nhìn ông ta như đang nhìn một người chết.
“Này nhóc, tôi sẽ cho cậu thấy uy lực chưởng lửa của tôi..”, Dương Nộ Ba vận chuyển khí tức quanh người, vừa định làm động tác thì một tia kiếm quang lóe lên, sau đó cổ ông ta tuôn ra máu, rơi khỏi đầu, máu nóng hổi phun ra, ngã xuống đất.
“Nộ Bal”, Phương Bình Hải vừa đau lòng vừa tức giận, mắt ngân ngấn nước.
Hoshi Kiryu vẫn cầm thanh kiếm võ sĩ như thể gã chưa từng dịch chuyển. Động tác của gã quá nhanh, khi những người xung quanh hết sức tập trung, cũng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của gã thoáng qua. Còn gã rút kiếm thế nào, thu kiếm lại ra sao, mọi người không nhìn rõ.
“Đây là người đầu tiên tôi muốn giết. Thế nào ông già? Ông nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ông không đưa bảo vật ra thì tôi sẽ tiếp tục giết cho đến khi ông giao đồ ra mới thôi”, Hoshi Kiryu bật cười nói, giết người chỉ như trò chơi trẻ con với gã.
Thấy thế Đông Vương lập tức nói: “Hoshi Kiryu và chúng là một bọn, hành động”.
Thế nhưng ngay sau đó, cậu nghe được từng tiếng hô ngạc nhiên, Đông Vương nói: “Ngô Bình, việc lớn không ổn, xung quanh bọn tôi đã bị ai đó bày bố kết giới rất mạnh, e là bọn tôi không thể phá vỡ kết giới trong thời gian ngắn”.
Ngô Bình nhíu mày, đối phương thế mà lại lặng lẽ bày bố kết giới, xem ra bên phía Phù Tang phái cao thủ cực kỳ lợi hại đến rồi.
Cậu còn muốn tiếp tục liên lạc với Đông Vương nhưng trong tai nghe vang lên tiếng rè rè, tín hiệu lập tức bị ngắt. Cậu biết chắc chắn là do đối phương đã chặn tín hiệu. Tim cậu chùng xuống, mơ hồ có cảm giác không ổn.
“Chỗ bọn tôi có nhiều người, tôi không tin không thể đối phó được cậu”, Phương Bình Hải nghiến răng nói.
“Vậy à?”
Vừa dứt lời, gã đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh một đệ tử của Phương Bình Hải, sau đó đầu của đệ tử đó lìa khỏi đầu, lăn xuống đất, lại phun ra một máu nóng hổi.
Hoshi Kiryu vẫn giữ tư thế trước đó, gã thở dài nói: “Người Hạ Quốc các người chẳng thức thời gì cả".