Ông lão vừa nghe giá thì liền phất tay: “Không được, không được đâu, ba trăm ít quá. Thế này đi, tôi bớt cậu năm chục, lấy bốn trắm năm mươi tiền tiên, cậu có thể cầm nó đi”.
Một đồng tiền tiên có giá trị mua bằng mười triệu, Ngô Bình mím môi một lúc nhưng cũng không trả giá thêm được bao nhiêu, cuối cùng đã mua hòn đá đó với giá bốn trăm bốn mươi đồng tiền tiên.
Cậu cất hòn đá vào rồi hai người họ lại tiếp tục đi về trước. Cổ Thanh Liên cười, hỏi: “Em trai, cậu mua ba viên khoáng thạch Âm Huyền làm gì? Lế nào muốn tinh lọc Tam Âm Huyền Kim bên trong chúng ra sao?”
Đấy là chỗ đông người phức tạp nên Ngô Bình không nói kỹ, chỉ cười và gật đầu thôi.
Họ lại đi ngang qua mười mấy sạp hàng, Ngô Bình lại dừng lại. Trước mặt cậu là một cái bàn vuông nhỏ, bên trên đặt mười hai bức tượng búp bê bằng đất, mỗi bức tượng đều có một động tác rất đặc biệt. Ngô Bình cứ cảm thấy những động tác đó rất kỳ lạ, càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng.
Phía sau chiếc bàn là một người đội nón, nhìn không rõ được khuôn mặt. Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi mất bức tượng đất này có lai lịch thế nào?”
Người đôi nón lên tiếng, nghe giong nói thì hình như là một thanh niên, anh ta nói: “Được phát hiện trong một động phủ, động tác của các bức tượng khá thú vị, nếu thích thì đưa đây một ngàn tiền tiên rồi cầm đi”.
Ngô Bình cầm một bức tượng lên, cảm giác rất nặng, cậu thử dùng thần niệm nhìn thấu bên trong nhưng lại không phá được. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trăm có bán không?”
Đối phương liền lắc đầu: “Nếu không phải vì tôi cần tiền gấp thì nhất định sẽ tự nghiên cứu, một ngàn tiền tiên là giá thấp nhất rồi, ít hơn không bán”.
Ngô Bình thấy anh ta kiên quyết như vậy thì không nói thêm gì nữa, sảng khoái lấy ra một ngàn tiền tiên, mua hết mười hai búp bê bằng đất.
Cậu cất hết búp bê vào xong, chưa đi được mấy bước thì bỗng cảm thấy có người đang đuổi theo mình ở phía sau. Sau đó có người nói: “Anh bạn, có thể nhường lại số búp bê đất đó cho tôi không?”
Ngô Bình quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi đang nói chuyện với mình, ánh mắt đầy mong đợi.
Ngô Bình rất quả quyết: “Không bán”.
Người đàn ông cười nói: “Chắc anh đã bỏ ra một ngàn tiền tiên để mua đúng không? Hay là thế này đi, tôi đưa hai ngàn tiền tiên, anh nhường búp bê đất lại cho tôi, thế nào hả? Thứ này không có giá trị gì với cậu nhưng lại có lợi với tôi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Có lợi gì?”
Người đàn ông có vẻ không muốn nói, có điều gã lại lo Ngô Bình không bán nên nói: “Động tác của mấy bức tượng búp bê đất này có thể giải quyết được vấn đề trong lúc tu hành của tôi”.
Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao trước đó anh không mua?”
Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Trước đó tôi mang theo không đủ tiền, nên phải quay về rút tiền. Khi tôi quay lại thì anh đã mua mất rồi”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, mặc dù tôi muốn giúp anh nhưng thứ này cũng có ích với tôi. Thế này đi, tôi có thể cho anh tìm người mô phỏng hình dáng của búp bê đất, nặn ra mười hai con khác giống y hệt, nếu vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể học động tác của chúng”.
Người đàn ông ngây ra, thật ra gã đang nói dối, thứ gã cần không phải là động tác, gã sầm mặt nói: “Anh bạn, tạo điều kiện cho người khác cũng là tạo điều kiện cho mình”.
Ngô Bình bình thảnh đáp: “Xem ra mấy động tác này cũng chẳng có ích gì với anh”. Cậu dứt lời thì quay người, tiếp tục đi về trước.
Người đàn ông đó không đi theo nữa mà quay đầu bỏ đi.