Thần Y Trở Lại

Chương 5804: Mấy người là ai




Vì thế, hôm đó Ngô Bình đã soạn xong giáo trình và cử người đi in thành sách rồi gửi bưu điện cho tất cả các học viên muốn theo học ở võ quán Liên Sơn.

Ngô Bình bận nguyên ngày cũng chưa kịp nghỉ ngơi, vừa mới tiếp nhận võ trường nên có rất nhiều chuyện cần làm. Chỉ riêng sản nghiệp đứng tên võ trường thôi đã nhiều đến nỗi khiến người ta giật mình.

Ngoài các chỉ nhánh thì võ trường Heisei còn đầu tư một lượng lớn tài sản cố định, tài sản tài chính. Những sản nghiệp ấy cộng lại có giá trị hơn cả một trăm hai mươi tỷ! Đây là chưa tính võ trường Heisei còn thua võ quán Liên Sơn một trăm tỷ nữa!

Đương nhiên, giá trị lớn nhất của võ trường là hơn triệu học viên online và mấy chục ngàn học viên offline. Hằng năm, những học viên đó đều có thể giúp võ quán Liên Sơn thu vào cả vài chục tỷ! 

Ngoài ra, trong những học viên của võ trường Heisei cũng có khá nhiều con ông cháu cha, cậu ấm cô chiêu. Họ cũng là tài sản võ quán Liên Sơn.

Ngô Bình bận suối hai ngày cũng hơi phiền bèn giao mọi chuyện cho Trương Thần giải quyết.

Mấy ngày nay, Cổ Thanh Liên có gọi cậu, mong cậu đến nhà họ Cổ chơi. Ngô Bình vẫn chưa thể thoát khỏi kiếp trước, cuối cùng chiều hôm nay, cậu lại đi vào nhà họ Cố.

Trải qua chuyện lần trước, người nhà họ Cố đã hoàn toàn tôn thờ Ngô Bình, còn cực kỳ kính trọng cậu. Có điều, Ngô Bình lại chẳng muốn để ý đến họ mấy, chính là chán ở chung với Cổ Thanh Liên.

Ngô Bình nhớ tới mối làm ăn ở sòng bạc mà Hồ Dật Chi nhắc tới bèn hỏi Cổ Thanh Liên: "Thanh Liên, nhà nào có mối làm ăn sòng bạc lớn nhất ở tỉnh Giang Nam này?"

Cổ Thanh Liên: "Muốn nói ai lớn nhất thì phải kể đến nhà họ Không. Nhà họ Không chiếm ít nhất 40% các sòng bạc của cả Giang Nam. Đương nhiên, nhà họ Cổ tôi cũng có một ít, nhưng chỉ chiếm 1 đến 2%, hoàn toàn không thể so sánh với họ".

Ngô Bình không khỏi hâm mộ: "40% mối làm ăn của cả tỉnh Giang Nam thì một năm phải kiếm được biết bao nhiêu trời". 

Cổ Thanh Liên cười nói: "Hàng năm ít nhất cũng kiếm lời hơn trăm tỷ".

Ngô Bình: "Lũng đoạn giới làm ăn đúng là kiếm được tiền".

Cổ Thanh Liên: "Đúng vậy. Tựa như cây thuốc lá, dược phẩm đều cần có giấy phép kinh doanh, không có mối quan hệ và ô dù là không thể nào làm lớn được".

Cổ Thanh Liên hỏi: "Nhóc con, sao cậu bỗng dưng hỏi cái này, lẽ nào tính làm nghề này à?"

Ngô Bình: "Có suy nghĩ thôi. Đợi tôi tìm hiểu kỹ rồi lại nói với chị".

Cậu nán lại nhà họ Cổ một ngày, hôm sau bèn về nhà. Giờ Ngô Bình bắt buộc phải về vì cuộc thi đấu bóng rổ sắp bắt đầu!

Cả cuộc thi sẽ diễn ra liên tục nửa tháng, đội Trung Châu của Ngô Bình sẽ đại diện cho toàn bộ các trường cấp ba ở tỉnh Giang Nam tham gia cuộc thi cả nước.

Với tài sản và địa vị của Ngô Bình bây giờ thì thực ra đã không cần phải tham gia trận đấu kiểu này. Song, cậu là linh hồn của toàn đội, nếu Ngô Bình không tham gia thì Trung Châu sẽ chẳng thể thẳng được cúp vinh quang. 

Ngô Bình về đến nhà mới biết bố mẹ đã trở lại. Vốn dĩ, cậu còn hy vọng hai người chơi một hai tháng, ai ngờ họ lại về nhanh như vậy.

Ngô Bình hỏi lý do thì Ngô Đại Hưng cười nói: "Tiểu Bình, con sắp có trận thi đấu, chuyện quan trọng như vậy thì sao bố mẹ có thể vắng mặt được? Vì vậy, bố mẹ đã đặt vé máy bay quay về từ lâu rồi".

Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ phải nói vâng. Cũng may đã giải quyết xong chuyện nhà họ Vương, đúng là không còn gì phải lo lắng nữa.

Trưa thứ hai, các thành viên trong đội và năm giáo viên đi theo bèn xuất phát đến thành phố Tây Hải tham gia cuộc thi bóng rổ cao đẳng lần này.

Hai vợ chồng Ngô Đại Hưng cũng đi cùng, giờ họ cũng không bận gì, công ty lại chẳng cần mình quản lý nên dứt khoát đi theo Ngô Bình.

Thành phố Tây Hải là một thành phố lớn nhất phía Tây, cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển đứng thứ ba cả nước, có hơn 30 triệu dân.

Bốn mươi bảy đội bóng đến từ các miền tổ quốc sẽ triển khai trận thi đấu tranh giành giải quán quân bóng rổ cao đẳng ở thành phố Tây Hải.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống Tây Hải, mọi người bèn đi đến một khách sạn. Vừa cất hành lý xong, huấn luyện viên đã nhận được một cuộc gọi, Ngô Bình thính tai nên nghe được nội dung cuộc điện thoại.

"Huấn luyện viên Chu, hoan nghênh mọi người đến thành phố Tây Hải. Thiếu bang chủ của chúng tôi muốn mời ông uống trà, không biết ông có thời gian không?"