Ngô Bình: “Lần trước Ken Kamiya đánh cược với tôi, nếu ông ta thua thì tất cả Võ trường Heisei sẽ đóng cửa một năm. Hôm nay tôi đến thách đấu với các ông, chỉ bằng thêm chút phụ gia cho thú vị nhé?”
Onidzuka Hajime: “Tôi cũng đang có ý đó, quán chủ Ngô, nếu như tôi thắng, chuyện đóng võ quán xem như bỏ, ngoài ra, võ quán Liên Sơn của các cậu buộc phải giải tán, còn quán chủ Ngô đây cũng phải gia nhập Võ trường Heisei của chúng tôi, làm một học viên phổ thông”.
Yêu cầu của đối phương rõ ràng là một sự sỉ nhục, nhưng Ngô Bình không hề lo lắng, cậu nói: “Onidzuka Hajime, nếu như ông thua thì phải làm sao?”
Onidzuka Hajime: “Nếu như tôi thua thì tất cả gia sản, học viên của Võ trường Heisei sẽ thuộc về võ quán Liên Sơn các cậu, thế nào hả?”
Ngô Bình nhìn sang Chu Kỳ Phu, Chu Kỳ Phu gật đầu.
“Được, vậy quyết định vậy đi”.
Sau đó, có người đem giấy bút ra, hai bên chính thức ký cam kết, bất kể ai thua cũng đều phải trả giá rất đắt.
Hai bên ký cam kết xong thì ra giữa sân, khí tức trên người Onidzuka Hajime bộc phát, bốn lá bùa liền xuất hiện xung quanh ông ta, lá bùa nào cũng rất mạnh. Điều này chứng tỏ cảnh giới của ông ta đã là cảnh giới Chân Phù Bí Cảnh tầng bốn rồi.
Chu Kỳ Phu tái mặt, nói: “Không ngờ ông lại là Bí Cảnh tầng bốn, ông đã tu luyện từ lúc nào?”
Onidzuka Hajime nói với vẻ mặt khá đắc ý: “Thời gian trước, tôi đặc biệt đến tiên giới Linh Tiêu tu luyện và nhận một vị sư phụ. Nhờ sự giúp đỡ của ông ấy, tôi đã đạt đến Bí Cảnh tầng bốn, ngưng tụ chân phù”.
Tần Cự Phong nói với vẻ mặt khó coi: “Con người ông thật nham hiểm, không ngờ ông vẫn luôn che giấu thực lực”.
“Dùng binh không ngại chơi chiêu!”. Onidzuka Hajime nói, sau đó nhìn sang Ngô Bình: “Quán chủ Ngô, cậu nhận thua đi, rõ ràng cảnh giới của cậu mới vừa bước vào Bí Cảnh, cách biệt quá xa với cảnh giới chân phù của tôi, đánh nhau với tôi thì cậu không có cơ hội thắng được đâu. Ngộ nhỡ tôi không khống chế được sức mạnh, đánh chết cậu thì người nhà cậu sẽ đau lòng lắm đó”.
Ngô Bình nói, vẻ mặt không cảm xúc: “Chỉ có đánh nhau thì mới biết được kết quả sẽ thế nào. Onidzuka Hajime, ra tay đi”.
Onidzuka Hajime chưởng tay ra phải từ phía xa, ba lá bùa xuất hiện và biến thành một luồng sát quang, phóng về phía Ngô Bình với tốc độ cực nhanh.
Ngô Bình đột ngột tiến về trước, ba lá bùa của đối phương không đánh trúng cậu, nhưng cậu thì đã đến trước mặt Onidzuka Hajime, chỉ cách tầm một mét.
Onidzuka Hajime bất ngờ, há miệng phun ra một làn khói đỏ mang theo lửa. Ngô Bình áp sát người xuống đất, hai tay chống đất và xoay tròn, chớp mắt đã đứng phía sau lưng Onidzuka Hajime, đá một đá lên lưng ông ta.
Cú đá có sức mạnh tương đương sức nặng của mười hai ngọn núi, sức mạnh tấn công từ phía lưng, làm dập nát lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Onidzuka Hajime còn rất nhiều tuyệt kỹ chưa kịp sử dụng, vừa mới chạm mặt đã bị đá đến trọng thương, ông ta hừm một tiếng khó chịu rồi nôn ra máu, trong máu toàn là những mảng nội tạng dập nát.
Ngô Bình như bị một sợi dây kéo lấy, từ dưới mặt đất đứng dậy, cậu bước đến trước mặt Onidzuka Hajime, thấy ông ta chỉ thở hơi ra mà không hít nổi hơi vào thì lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, đánh mới biết được”.
Cậu vừa dứt lời thì Onidzuka Hajime cũng trút hơi thở cuối cùng.
Không khí chìm vào yên lặng, sau đó người của võ quán Liên Sơn liền hò reo. Đông Vương ra sức võ tay, cười lớn, nói: “Hay, hay lắm”.
Sau đó, người của Võ trường Heisei đều ngoan ngoãn phối hợp, giao lại toàn bộ tài sản và danh sách thành viên lại cho võ quán Liên Sơn. Vì có quá nhiều việc nên phía võ quán Liên Sơn đã mời đội tài vụ và quản lý chuyên nghiệp đến giúp đỡ họ tiếp quản Võ trường Heisei.
Hôm đó, Võ trường Heisei đã đưa tin trên trang mạng xã hội của mình, nội dung là Võ trường Heisei đã bị võ quán Liên Sơn mua lại, sau này tất cả học viên của võ trường đều có thể tiếp tục theo học, có điều hệ thống tu luyện sẽ có sự thay đổi rõ rệt.
Những học viên này vốn dĩ là người trong nước, họ kính phục cao thủ, phần lớn trong số họ không bài xích chuyện này, mà ngược lại cảm thấy có thể học được võ thuật mạnh hơn là một chuyện tốt.
Nhưng như vậy thì áp lực đều đổ hết lên đầu Ngô Bình. Trước đây võ quán Liên Sơn không dạy trực tuyến, bây giờ họ phải nghiên cứu nghiên cứu ra phương pháp dễ học dễ hiểu, đồng thời lại có thể lựa chọn ra những hạt giống tốt trong quá trình dạy.
Có điều, trước mắt vẫn chưa phải lúc để giải quyết những chuyện đó. Đông Vương tiến về trước, cười, nói: “Quán chủ Ngô, tôi có chuyện này muốn bàn với cậu”.