Cậu để ba mươi sáu loại bí lực truyền khắp cơ thể rồi ngưng tụ thành một, tu luyện ra bí kỹ có uy lực cực mạnh, Đả Kích Chí Mạng.
Lúc Đả Kích Chí Mạng được thi triển, cả người cậu giống như một tia sáng, phóng về phía kẻ địch bằng tốc độ cực nhanh theo quỹ đạo cong. Giây phút đánh trúng kẻ địch thì sẽ tạo ra đòn đánh chí mạng.
Sáng sớm, lúc Ngô Bình luyện thành Đả Kích Chí Mạng thì có một tia sáng dài mấy trăm mét phóng lên trời cao. Lúc nó đáp đất thì uy lực cực mạnh liền khiến không khí nổ tung, tạo ra xoáy thuận bùng nổ, giữ chặt lấy mục tiêu. Đến lúc đáp đất thì xung quanh liền xuất hiện những tia lửa điện cực nhỏ với mật độ dày đặc, sau đó nổ vang như sấm.
Ngô Bình luyện Đả Kích Chí Mạng vài lần rồi rời khỏi nhà họ Nghiêm, bay về phía tỉnh. Trong các bí kỹ mà cậu luyện có một loại là thuật phi hành với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay, vì vậy chỉ mất mười mấy phút là cậu đã đến võ quán Liên Sơn.
Hôm nay là ngày cậu hẹn đến Võ trường Heisei thách đấu. Chủ võ quán tiền nhiệm là Chu Kỳ Phu, Tần Cự Phong, Trương Thần đều đang đợi cậu.
Chu Kỳ Phu: “Ngô Bình, nhất định trận này Võ trường Heisei sẽ ra quân mạnh hơn, đến lúc đó cậu định sẽ đối phó thế nào?”
Ngô Bình nói: “Tùy họ ra điều kiện, tôi đều đồng ý hết".
Chu Kỳ Phu: “Đây là chuyện lớn, cậu có năm chắc phần thăng không?”
Ngô Bình: “Lão quán chủ yên tâm, tôi sẽ không thua đâu”.
“Tốt”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng lên: “Ăn sáng trước đã, ăn xong thì chúng ta cùng đến Võ trường Heisei”.
Chín giờ đúng, tại Võ trường Heisei.
Hôm nay có rất nhiều cao thủ Phù Tang đến Võ trường Heisei, tất cả học viên tinh anh đều có mặt, họ đều đang đợi Ngô Bình đến. Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, vì trận chiến hôm nay liên quan đến sự sống còn của Võ trường Heisei. Nếu như họ thua thì có khả năng võ trường sẽ phải giải thể.
Ở cửa võ trường có một người đàn ông rất phong độ đang đứng, sau lưng ông ta có mười mấy tùy tùng, Tân Cự Phong vừa thấy người đó thì liền tiến tới quỳ chào: “Chào vương gia”.
Người đó là Đông Vương, rất có sức ảnh hưởng trong triều.
Ngô Bình cũng tiến lên trước hành lễ: “Chào. Đông Vương”.
Đông Vương có tướng giàu sang, ông ta cười nói: “Quán chủ Ngô, hôm nay tôi đến để ủng hộ cậu, hi vọng cậu giành được thẳng lợi, đánh bại đám người Phù Tang ngông cuồng này”.
Ngô Bình: “Nhất định tôi sẽ không để vương gia thất vọng”.
Lúc Ngô Bình vào võ trường, một người đàn ông đầu trọc đang ngồi gập cẳng chân liền đứng dậy, khom người, nói: “Onidzuka Hajime chào đón quán chủ Ngô”.
Ngô Bình quan sát hai bên, nói: “Quán chủ Onidzuka, trước đây người của các ông đến võ quán Liên Sơn làm loạn, hôm nay tôi đến Võ trường Heisei của các ông thách đấu với cao thủ, không biết vị nào sẽ ra ứng chiến đây?”
Một thanh niên phía sau Onidzuka Hajime bước ra, hạ giọng nói: “Tôi đấu với anh”.
Ngô Bình nhìn người đó, cảm thấy tu vi của anh ta không kém, nhưng cậu không có hứng thú đánh nhau với nhân vật phụ như anh ta, thế nên cậu hỏi: “Anh có thể đại diện cho Võ trường Heisei không? Nếu không thì lui ra đi”.