Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, tôi đứng đây không động đậy, anh cứ việc đánh tôi tùy ý”.
Tân Cự Phong bò dậy, anh ta hít sâu một hơi, khí tức màu đen xuất hiện trên bàn tay phải, ngưng tụ thành một phù văn.
Nhìn thấy thế, Cổ Thanh Liên nói: “Cẩn thận, anh ta đang thi triển bí thuật”.
Ngô Bình mỉm cười: “Yên tâm đi, anh ta gà như thế, không làm tôi bị thương được đâu”.
Vừa dứt lời, cậu sử dụng bí chú Kim Chung, một tầng thần quang bảo vệ cơ thể màu vàng xuất hiện quanh người cậu.
Tần Cự Phong hơi ngạc nhiên, anh ta gầm lên, bàn tay phải đánh mạnh vào ngực Ngô Bình. Ngay sau đó, một chiếc chuông vàng xuất hiện bên ngoài cơ thể Ngô Bình, phát ra âm thanh vang dội, Tân Cự Phong cảm thấy cú chưởng này như đánh vào núi sắt, chấn động khiến gan bàn tay anh ta đau đến tê dại, cả người bị văng ra xa hơn mười mét, vừa đứng vững thì cổ có mùi hơi ngọt, nôn ra một ngụm máu.
Ngô Bình bước đến trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: “Giờ có phục chưa?”
Tân Cự Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Ngô Bình quá mạnh, mạnh đến mức hoang đường, mạnh đến đáng sợ. Anh ta nuốt nước bọt, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Tôi phục rồi! Sau này cậu nói gì thì chính là cái đó”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tư chất của anh khá tốt, lần này xem như anh đã vượt qua kiểm tra”.
“Vâng”, Tân Cự Phong ngoan ngoãn lùi sang một bên.
Lúc này Cổ Thanh Liên đã không còn nghỉ ngờ về thân phận của Ngô Bình nữa, cô ta cười nói: “Này, cậu lợi hại quá”.
Trương Thần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta bước đến trước mặt Ngô Bình nói: “Cậu Ngô giấu kỹ quá, khâm phục”.
Chu Kỳ Phu nói mọi người: “Vị trí chủ võ quán của võ quán Liên Sơn đã trống ba năm rồi. Tôi quyết định sau này sẽ do Ngô Bình đảm nhiệm vị trí chủ võ quán này”.
Vừa nghe ông ta nói thế, mọi người đều rất ngạc nhiên, ngay cả Ngô Bình cũng rất bất ngờ:
"Tiền bối, để tôi làm chủ võ quán không ổn lắm nhỉ?”
Chu Kỳ Phu thờ ơ nói: “Thực lực của cậu mạnh nhất, cũng là đệ tử chân truyền, mọi người đều phục. cậu, có gì mà không ổn chứ? Hơn nữa, cậu không cần lo vị trí chủ võ quán sẽ làm phân tán sức lực của cậu, cứ để Trương Thần quản lý những chuyện lặt vặt là được, cậu chỉ cần quyết định các sự kiện lớn trong võ quán thôi”.
Tân Cự Phong nói: “Cậu ấy làm chủ võ quán, tôi phục”.
Ngô Bình trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi cho anh lên tiếng rồi à?”
Tần Cự Phong rụt đầu lại, không dám nói gì nữa.
Cậu hỏi Chu Kỳ Phu: “Tiền bối, tại sao ba năm nay võ quán không có chủ võ quán?”
Nghe Ngô Bình hỏi thế, ánh mắt Chu Kỳ Phu lóe lên tia hận thù nói: “Chủ võ quán trước bị đánh chết ngay trước mặt tôi khi bị người ta thách đấu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Hung thủ là ai?”
Chu Kỳ Phu: “Cao thủ thanh niên của nước Phù Tang”.
Ngô Bình: “Đối phương giết người mà cứ thế cho anh ta đi sao?”
Chu Kỳ Phu thở dài nói: “Nagarekawa Mira đến là người Phù Tang ở Tiên Giới, được một gia tộc tu chân hùng mạnh chống lưng, Liên Sơn Tông không muốn đắc tội với họ”.
Trương Thần nói: “Thật ra chủ võ quán là con trai nhỏ của lão chủ quán”.
Nghe đến đây, Ngô Bình khá ngạc nhiên, Chu Kỳ Phu mắt thấy con trai mình bị đánh chết nhưng lại không thể trả thù, điều này chắc chăn là chuyện quá khứ không dám nhớ lại với ông ta.
Mặt Chu Kỳ Phu chẳng có tác dụng gì cả, ông ta võ vai Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tương lai cậu vô cùng sáng lạn, nhất định phải cố gắng, đừng khiến tôi thất vọng”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Lão chủ quán yên tâm”.