Vì ngọc thạch của Ngô Bình có giá trị mấy trăm triệu, Hàn Chí Thành không có nhiều tiền mặt đến thế nên ông ấy đã không mua.
Ngô Bình mở hai mươi khối đá thô, phỉ thúy bên trong khá tốt. Hàn Chí Thành đánh giá hai mươi phỉ thúy ngọc thạch này có giá trị trên cả trăm triệu. Thế là Ngô Bình đã bán số ngọc đó cho Hàn Chí Thành với giá một trăm triệu.
Từ Kiêu từ một học sinh cấp ba, chớp mắt đã trở thành triệu phú, cậu ta cứ nghĩ răng mình đang năm mơ, đến khi cầm trên tay tấm chỉ phiếu của Hàn Chí Thành mới hoan hô, nhảy cẵng lên.
Ngô Bình cười, nói: “Từ Kiêu, cậu mau về nhà, nói cho cô chú biết tin tốt này đi”.
Từ Kiêu cười hehe: “Hơn năm mươi triệu, phải mất bao lâu tôi mới tiêu hết đây?”
Ngô Bình: “Trông cậu kìa, chỉ được có vậy thôi”.
Từ Kiêu: “Anh Bình, là cậu giúp tớ chọn ngọc, chúng ta chia đôi mỗi người một nửa đi”.
Ngô Bình cầm một tấm phỉ thúy và nói: “Tớ cần chia đôi với cậu sao? Cậu lấy hết đi”.
Sau khi Từ Kiêu rời đi, Ngô Bình cất đá thô vào kho nhà họ Hàn, sau đó đến tìm Nghiêm Lãnh Thạch, chuẩn bị tối nay cùng ông ta đi gặp người nhà họ Vương.
Lúc đến nhà Nghiêm Lãnh Thạch, ông ta có vẻ hơi căng thẳng, Ngô Bình vừa đến thì ông ta liền nói: “Cậu chủ, tôi vừa nhận được tin, nhà họ Vương đã tìm được Quỷ Đạo Nhân, một người trong Giang Nam Ngũ Tà”.
Ngô Bình: “Giang Nam Ngũ Tà là người thế nào? Thực lực ra sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Giang Nam ngũ tà là năm cao thủ lớn của Giang Nam, thực lực đều mạnh hơn tôi. Trong đó Qủy Đạo Nhân giỏi bí thuật quỷ đạo, chắc là cao thủ Bí Cảnh trên tầng năm”.
Ngô Bình: “Vẫn còn sớm, tôi đột phá trước đã”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh ở nhà họ Nghiêm, bắt đầu lĩnh hội bí lực cấp thiên. Bí lực cấp thiên này cực kỳ khó lĩnh hội, nhưng lúc cậu tu luyện, trong người có một loại sức mạnh kỳ diệu xuất hiện, giúp cậu nhanh chóng cảm nhận được bí lực cấp thiên, sau đó thử hấp thụ bí lực này.
Nghiêm Lãnh Thạch và Nghiêm Hiếu Văn đều canh gác bên ngoài khuôn viên, nơi Ngô Bình tu luyện.
Nghiêm Hiếu Văn nhìn vào trong chằm chằm, cảm thấy có một luồng năng lượng cực kỳ vi diệu tồn tại giữa trời đất, mang theo khí thế của thiên đạo từ từ thành hình. Hắn ta không có tu vi gì nhưng lúc này cũng cảm nhận thấy một loại uy nghiêm khó lường.
So với hắn ta thì khả năng cảm ứng của Nghiêm Lãnh Thạch mạnh hơn gấp trăm lần, sắc mặt ông ta trắng bệch, miệng lẩm bẩm: “Bí lực cấp thiên mạnh thật, trước loại sức mạnh này, công lực bố khổ luyện mấy chục năm đều không đáng là gì”.
Nghiêm Hiếu Văn tò mò hỏi: “Bố, bí lực cấp thiên là gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Có nói con cũng không hiểu, tóm lại, đấy là một loại sức mạnh mạnh hơn gấp ngàn vạn lần so với bí lực mà bố tu luyện”.
Nghiêm Hiếu Văn giật mình, sức mạnh của một người mạnh hơn của người khác bốn năm lần đã ghê gớm lắm rồi, chênh lệch đến cả ngàn vạn lần thì còn chịu nổi sao?
Sau gần hai tiếng đồng hồ, luồng khí tức đặc biệt đó bỗng biến mất rồi cửa vườn mở, Ngô Bình bước ra ngoài.
Lúc này, Ngô Bình uy nghiêm và chín chắn hơn trước đó, Ngô Bình trước đó khiến người ta có cảm giác mặc dù mạnh nhưng lại chỉ là một cậu học sinh, còn bây giờ, không còn ai cảm thấy cậu giống học sinh nữa.