Ngô Bình: “Đá thô của bọn tôi có giá bảy trăm triệu, yêu cầu của tôi không cao, tập đoàn Vương Đạo các người bồi thường gấp đôi là được”.
“Không thể!”, Vương Truyền Phong sầm mặt nói: “Bảy trăm triệu là tiền các cậu kiếm lời thôi, thế mà còn dám đòi bảy trăm triệu”.
Ngô Bình: “Không bồi thường cũng được, sau này danh dự của tập đoàn sẽ mất hết, tôi xem ai còn dám đến mua đá thô của các người”.
Sắc mặt Vương Truyền Phong khá khó coi: “Cậu trai, nhà họ Vương không phải là nơi mà ai cũng có thể chọc vào, cậu chắc chắn muốn làm thế?”
Ngô Bình khinh thường nói: “Ông hai nhà họ Vương các ông bị tôi dùng thủ đoạn trừng phạt, mỗi ngày đều đau đến sống không bằng chết, ông còn nói chuyện với tôi như thế sao?”
Vương Truyền Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nghĩ với chuyện xảy ra trước đây thì mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi sẽ thuyết phục anh hai mình để anh ấy buông bỏ mối hận. Người đã chết rồi, có dây dưa thêm cũng chẳng có ích gì. Cậu nghĩ sao?”
Ngô Bình: “Bớt nói mấy lời vô ích với tôi đi. Một tỷ tư đấy, trả lại đá thô cho tôi, đền bù thêm bảy trăm triệu tệ”.
Vương Truyền Phong nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Được, đưa cậu bảy trăm triệu tệ”.
Rất nhanh, đá thô của mấy người Ngô Bình được đưa đến, đồng thời Vương Truyền Phong đã ra lệnh cho người chuyển bảy trăm triệu tệ vào tài khoản mà Ngô Bình cung cấp, tài khoản này là của một công ty do Nghiêm Lãnh Thạch đứng tên, tài khoản cũng do ông ta cung cấp.
Sau khi nhận được tiền, Ngô Bình lập tức dẫn người đi khỏi đó.
Lúc này hai chân Từ Kiêu vẫn còn mềm nhữn, cậu ta hít sâu một hơi nói: “Anh Bình, chúng ta đi nhanh thôi, đó là nhà họ Vương ở Trung Châu đấy, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tại sao phải đi? Nếu chúng ta đã đến Đổ Thạch Thành rồi thì mua thêm vài khối đá thô nữa chứ”.
Sau đó cậu nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, có phải nhà em mở cửa hàng trang sức không? Anh mua thêm đá ngọc thô cao cấp, sau đó gia công thành trang sức, gửi bán trong cửa hàng nhà cô”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Được chứ”.
Trước tiên Ngô Bình đến khu một, nơi đó còn có mấy chục khối đá thô mà cậu thấy chất lượng khá tốt nhưng vẫn chưa kịp mua. Mấy đá thô này giá rẻ nhất này cũng phải hơn mấy trăm nghìn tệ, cậu đã chỉ hơn một trăm ba mươi triệu tệ để mua thêm mười ba khối đá thô.
Sau đó cậu lại đến khu hai, khu ba, khu bốn, bỏ ra hơn hai trăm bốn mươi lăm triệu mua được tám mươi bảy khối đá thô ở ba khu này.
Ngoài những khu vực này, đá thô tốt nhất trong Đổ Thạch Thành được đặt ở một nơi gọi là Cửu Ngũ Các, trong đó chỉ có hơn một trăm đá thô nhưng giá của mỗi khối đá thô đều hơn một trăm triệu tệ.
Cửu Ngũ Các không phải là nơi người nào cũng có thể vào được, chỉ có những khách hàng đã chi tiêu hơn năm mươi triệu tệ ở Đổ Thạch Thành mới có thể vào trong.
Tất nhiên Ngô Bình có đủ tư cách đó, cậu đã mua đá thô hết mấy tỷ tệ.
Đi vào Cửu Ngũ Các, khách bên trong không nhiều, ngoài ba người Ngô Bình, bên trong chỉ có vài người khác, những người còn lại đều là nhân viên phục vụ.
Đá thô trong Cửu Ngũ Các đều rất lớn, khối nhỏ nhất cũng cao hơn một mét, nặng hơn một tấn.
Ngô Bình thẩm thấu bí lực vào lòng đất, sau đó tiến vào từng khối đá thô trong Cửu Ngũ Các. Sau chưa đầy nửa phút, Ngô Bình đã hoàn toàn biết được tình hình của mấy đá thô này.
Cậu bước đến trước một khối đá thô cao gần hai mét, nặng năm tấn, phát hiện đá thô này được niêm giá là bốn trăm tám mươi triệu tệ.
Ngô Bình ấn vào đá thô, võ nhẹ một cái rồi nói: “Tôi mua khối đá thô này”.
Người bán hàng cả kinh, lập tức nói: “Cậu tinh mắt thật đấy, khối đá thô này tên “Đại Thiên Vương”, là một viên đá thô cao cấp được phát hiện ở Myanmar vào ba mươi lắm năm trước, từng được một số nhà sưu tập cất giữ”.
Ngô Bình: “Các cô có dịch vụ đưa hàng đến tận nhà không?”