Hàn Băng Nghiên còn vui hơn cả Ngô Thành, nói: “Anh Bình, anh phát tài rồi”.
Ngô Bình dùng đao cạy đá quý ra, cắt gọt phần bên trên, dưới ánh đèn viên đá quý tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
“Oa, đẹp thật!”, Hàn Băng Nghiên kinh ngạc thốt lên.
Ngô Bình cười nói: “Băng Nghiên, đá quý này tặng cho em, đem về dùng nó làm mặt dây chuyền”.
Hàn Băng Nghiên vui vẻ nhảy lên: “Anh Bình, thực sự muốn tặng em sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi
“Tốt quá!”. Hàn Băng Nghiên vui vẻ không thôi, cô sinh ra trong gia đình giàu có, thứ đồ mấy chục triệu cũng không phải gì lạ, nhưng đây là đồ do Ngô Bình tặng, đương nhiên cô rất vui.
Mẹ Hàn cười nói: “Tiểu Bình, thứ này quý giá quá rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ là một thứ đồ chơi thôi, Băng Nghiên vui là được”.
Mẹ Hàn gật đầu, hỏi: “Tiểu Bình, cháu chuẩn bị xử lý nó thế nào?”
Ngô Bình: “Trực tiếp bán vàng đi”.
Mẹ Hàn nói: “Nhà chúng ta kinh doanh cửa hàng vàng bạc trang sức, nghề tay trái chính là thu mua vàng. Vàng này của cháu, dì mua theo giá thị trường, cháu thấy được không?”
Ngô Bình đang lo phải bán lô vàng này cho ai, nghe mẹ Hàn nói vậy thì vội lên tiếng: “Vậy thì tốt quá”.
Hàn Băng Nghiên: “Mẹ, mẹ không thể lợi dụng anh Bình con đâu đấy, giá cả phải cao một chút”.
Mẹ Hàn bất đắc dĩ nói: “Con gái chỉ biết hướng ra bên ngoài thôi”.
Ngô Bình ngồi một lúc rồi để lại chuột vàng, chỉ mang theo một khối đá quý còn lại.
Rời khỏi nhà họ Hàn, cậu đi một đoạn, định bụng gọi xe về nhà.
Đi đến ngã tư đường, một chiếc xe bánh mì màu đen bỗng chạy đến. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn giữ chặt Ngô Bình, dùng túi vải đen trùm lên đầu cậu, kéo cậu lên xe.
Ngô Bình cả người căng cứng, muốn chống cự, nhưng sau đó cậu lại không dùng sức nữa, để mặc đám người kéo cậu lên xe.
Cậu bị hai người nhấn giữ vào ghế sau xe, tay bị trói, bên tai vang lên âm thanh của một người.
“Nhóc con, tốt nhất mày cứ ngoan ngoãn đi, nếu không tao cho mày biết mặt”.
Ngô Bình rất bình tĩnh, hỏi: “Các anh là ai?” “Rầm!”
Có người dùng nắm đấm đập mạnh trên đầu cậu, lạnh lùng nói: “Không được hỏi!”
Ngô Bình không nói nữa.
Chiếc xe đi chừng mười mấy phút thì dừng lại, sau đó cậu bị người ta kéo xuống xe, đưa đến một nơi.
Lúc này, có người đá vào sau chân cậu khiến cậu quỳ xuống, nhưng chân Ngô Bình lại không hề di chuyển. Đồng thời cậu nhẹ nhàng vùng vẫy, dây thừng trói trên tay đã đứt ra, sau đó lấy túi trùm đầu ra.
Lúc này, cậu đang ở trong một nhà kho, đầy người đứng xung quanh. Nhìn thấy cậu tháo được dây trói, những người này có chút kinh ngạc. Một người đàn ông mập mạp trong đó chửi mắng: “Các anh làm thế nào vậy, trói người mà cũng không biết, đúng là đồ bỏ đi!”
Ngô Bình quan sát đám người này, bình tĩnh hỏi: “Các anh bắt tôi làm gì?”
Người đàn ông mập mập hừ mạnh nói: “Nhóc con, biết tại sao đưa mày đến không?”
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi, vẻ mặt không sợ hãi.
Người đàn ông mập trông có vẻ không vui, nói: “Sau này mày cách xa Hàn Băng Nghiên ra, nếu mày còn dám lại gần cô ấy, cái mạng rách này không còn đâu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào đám vô dụng các anh sao?”
Người đàn ông mập tức giận, vung tay: “Đánh tàn phế nó đi!”
Mọi người xung quanh cầm gậy sắt và đao xông lên đánh Ngô Bình, muốn đánh chết Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ tránh một bước, một tay cướp lấy gậy sắt vào tay, trở tay tấn công, đánh bay đao chém đến, sau đó vung mạnh gậy sắt, đánh bay hai người này.