Từ lúc dậy thì, nơi “ấy” của Ngô Bình luôn không ổn, kích thước khá nhỏ, chỉ bằng của một cậu nhóc năm tuổi. Vì thế Ngô Bình luôn rất tự ti, khi đi vệ sinh luôn phải đi một mình, tính cách càng thêm quái gở.
Tuy trông bề ngoài của Ngô Bình cũng khá tuấn tú, trong trường cũng được kha khá cô em thầm thương trộm nhớ nhưng cậu hoàn toàn không dám chấp nhận tình cảm của ai. Mỗi lần thấy bạn bè dẫn gái về ngủ qua đêm, cậu chỉ biết hâm mộ và khát khao.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của bố cậu - Ngô Đại Hưng: “Tiểu Bình, dậy đi con, đồ ăn nguội cả rồi!”
Ngô Bình đáp một tiếng, thay quần áo rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó xuống ăn sáng.
Gia cảnh của Ngô Bình không mấy khá giả, bố là tài xế taxi, năm năm trước bị tai nạn giao thông, phải chữa hết mấy. trăm nghìn, thêm cái bệnh khó nói của Ngô Bình thì họ chỉ còn cách bán nhà. Hiện tại họ đang sống nhờ ngôi nhà hai phòng một sảnh của cô Ngô Bình.
Ngồi xuống ghế, trên bàn có bày một đĩa đồ lòng, một phần canh xương sườn, thêm đĩa trứng gà mới luộc, một phần sủi cảo hấp. Mẹ cậu là Dương Quế Chỉ còn đang bận rộn trong bếp, bà muốn hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua để lót bụng với chồng.
Ngô Bình đẩy đĩa đồ lòng sang cho Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, con không đói, bố ăn đi!”
Ngô Đại Hưng ừ một tiếng rồi nói: “Tiểu Bình, ngày mai có kỳ thi khảo sát tổ chức toàn thành, con phải thi tốt cho bố mẹ nở mày nở mặt đó!”
Thành tích của Ngô Bình không tệ, luôn nằm trong top. 100 của trường. Trường cấp ba số 1 Trung Châu của cậu luôn là top ba trường điểm của thành phố, một trắm người hạng đầu gần như đều sẽ thi đậu đại học hạng một. Đương nhiên, nếu muốn thi đỗ hai trường đứng đầu thì phải vào top 50 lận.
Ngô Bình: “Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức!”
Do yếu sinh lý nên Ngô Bình luôn rất tự ti, bù lại cậu đồn hết tâm sức và thời gian vào việc học, nhờ đó mà việc học của cậu luôn khá tốt, đứng trong top ba của lớp, bố mẹ luôn tự hào vì chuyện này.
Ăn xong hai cái sủi cảo, húp thêm nửa chén canh, Ngô Bình chợt thì thầm với Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, cái đó của con hình như phát triển rồi á!”
Tình huống của con trai thế nào, Ngô Đại Hưng rõ hơn ai hết, hai năm nay nhà họ tìm người chữa bệnh, hốt thuốc khắp nơi, tiền tốn không biết bao nhiêu nhưng tác dụng lại chẳng được là mấy.
Nghe Ngô Bình nói xong, Ngô Đại Hưng còn chưa kịp phản ứng, hỏi ra: “Cái gì phát triển?”
Ngô Bình nhìn xuống chỗ kia của mình: “Là chỗ đó đó!”
Ngô Đại Hưng giật mình, sau đó đứng bật dậy, lôi Ngô Bình vào trong phòng.
Sau vài phút, ông ấy vui mừng đi ra, vào phòng bếp, báo. †in vui cho vợ. Dương Quế Chỉ nghe xong, hai vợ chồng ôm nhau khóc khiến Ngô Bình hoảng sợ.
Lúc này, điện thoại Ngô Bình vang lên, cậu liếc mắt một cái thì thấy là Từ Kiêu - bạn ngồi cùng bàn gọi. Tính cách cậu hướng nội, ít bạn bè, Từ Kiêu lại nằm trong số người ít ỏi đó. Thậm chí cậu còn kể chuyện mình bị yếu sinh lý cho Từ Kiêu nghe, cậu ta vẫn luôn giữ bí mật giúp cậu.
“Alo, Từ Kiêu!”
Bên kia nói: “Ngô Bình, hoa khôi Giang Nhu của lớp nhờ tớ nhắn với cậu là trưa nay hẹn cậu đi coi phim. Má ơi, cậu hên quá, hoa khôi cũng muốn hẹn hò với cậu cơ đấy!”
Nếu là trước đây, Ngô Bình nhất định sẽ do dự, dù gì mặt kia của cậu không ổn, hẹn đi chơi thì làm ăn được gì? Nhưng hiện tại đã khác trước, cậu đã khôi phục năng lực đàn ông, còn gì để do dự nữa chứ?
Anh lập tức nói: “Được, cậu báo cho Giang Nhu là tớ sẽ tới!"