Tình trạng này kéo dài nửa tiếng, mãi sau trong đầu Ngô. Bình mới nảy ra được một ý, sau đó anh bắt đầu cố hết sức tìm hiểu ý nghĩa của cánh cửa này qua suy nghĩ đó.
Lý do Ngô Bình tìm thấy đường đi là vì anh đã tham khảo. tư duy của Thiên Áo. Thiên Áo là cảnh giới cao nhất của cảnh giới Cực Áo, nó đại diện cho ý nghĩa của đất trời.
Thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình ngồi im bất động cuối cùng cũng đã cử đọng phần cổ. Anh mỉm cười rồi lẩm bẩm: “Thì ra đây là ý nghĩa sâu xa của Nguyên Sử”.
Lại hai ngày nữa qua đi, Ngô Bình không nhìn vào cánh cửa ấy nữa, hình như anh đã có thu hoạch, mà cũng có thể là không. Nhưng những lĩnh ngộ của anh ở đây vào giây phút này sẽ có tác dụng rất lớn khi anh đột phá Đạo cảnh.
Vào ngày thứ năm, Ngô Bình đã rời khỏi đại điện, sau đó dùng thần niệm quét hết cả Tiên Giới. Loáng cái, anh đã cảm thấy vị trí của bốn khu vực truyền thừa khác. Chúng nằm rải rác ở phía Đông, Tây, Nam, Bäc.
Anh bay vút lên cao, sau đó chỉ phóng ra một chút ý nghĩa Nguyên Sử, nhưng tứ linh kia lập tức cảm nhận được ngay rồi lần lượt bay về phía anh.
Một con Thanh Long, một con Chu Tước, một con Bạch Hổ và một con Huyền Vũ gần như cùng bay vào người Ngô Bình cùng lúc, sau đó dung hoà với thần anh của anh rồi hoá thành bốn loại truyền thừa.
Bốn loại truyền thừa này kết hợp với bốn tinh lực lớn của Ngô Bình, vừa hay có thể cường hoá thuật Huyền Áo.
Lúc này, Ngô Bình chỉ cần dùng sức một chút thì lập tức có chín tia sáng xuất hiện ở phía sau, chúng đại diện cho chín loại truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn.
Nhưng anh không muốn khoe khoang nên đã ẩn năm trong số chín loại đi, chỉ để lộ ra bốn loại.
Ngô Bình cảm thấy không cần ở lại đây nữa, vì thế đã bóp vỡ ngọc phù trong tay, một tia sáng từ trên cao rơi xuống bao. trùm lấy anh. Ngay sau đó, anh đã xuất hiện ở lối vào của Nguyên Sử Giới.
Tu sĩ áo xanh vẫn đang chờ anh, thấy Ngô Bình rời khỏi đó quá nhanh, ông ấy ngẩn ra hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa”.
Tu sĩ áo xanh tỏ vẻ mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được bốn loại ư? Mỗi loại được mấy phần?”
Thường thì có cực ít tu sĩ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn hết một loại truyền thừa, ai lĩnh ngộ được bảy, tám mươi phần. trăm của một loại đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi.
Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được toàn bộ”.
Tu sĩ áo xanh nghệt mặt ra, mãi sau mới lẩm bẩm: “Lĩnh ngộ toàn bộ ư? Cậu nói thật không?”
Ngô Bình: “Tôi không dám nói dối nửa lời”. Đạo nhân áo xanh cười phá lên: “Tốt quá! Theo quy định thì chỉ cần lĩnh ngộ một truyền thừa thôi thì đã được vào viện trưởng lão của núi Nguyên Sử và trở thành một trưởng lão dự
Ngô Bình không ngờ mình có thể gia nhập viện trưởng lão gì đó, anh hỏi: “Tiền bối, viện trưởng lão có bao nhiêu trưởng lão? Họ có địa vị cao ở núi Nguyên Sử không?”
Đạo nhân áo xanh: “Viện trưởng lão là cơ quan quyền lực cao nhất ở núi Nguyên Sử, có tất cả 8 người. Chờ khi nào tu vi của cậu đạt đến Đạo cảnh thì cậu sẽ thay thế trưởng lão có tuổi tác lớn nhất và trở thành trưởng lão thứ tám”.
Ngô Bình: “Chắc chẳn làm trưởng lão sẽ có lợi ích gì đó đúng không?”
Tu sĩ kia: “Bổng lộc của trưởng lão rất cao, hơn nữa còn được chia một khu vực để làm nơi sinh sống riêng, đồng thời còn có quyền thu thuế”.
Ngô Bình: “Đây chính là mục đích tổ chức đại hội quần hùng ư?”
Đạo nhân áo xanh: “Cụ thể thì các trưởng lão sẽ nói với cậu sau, giờ mời đi theo tôi”.
Lúc này, ông ấy đã vô cùng khách sáo với Ngô Bình, sau đó mời anh lên núi Nguyên Sử. Trong lịch sử của đại hội thì Ngô Bình là người thứ ba lên núi, sau đó được vào cung Nguyên Sử.
Đỉnh núi có mây trằng bay quanh một cung điện nguy nga cao đến mấy nghìn mét, đó chính là cung Nguyên Sử.